Ring ring
Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325460

Bình chọn: 7.5.00/10/546 lượt.

n mắt nhìn người đàn ông trước mắt.

“Anh, anh......” Tên khốn này, cố ý!

“Không cho phép ra!” Đường Húc Nghiêu ở trên cao ra lệnh, “Tôi có thói quen

mỗi ngày bơi lội nửa tiếng, nhưng nếu nói muốn hiến tủy, vậy thì khẳng

định không thể bơi, tất cả —— em bơi thay tôi!”

“Cái gì?!” Hạ Hải Dụ sửng sốt, anh ta đây là...... Đồng ý hiến tủy sao?!

A a a, quá tuyệt vời!

Khóe miệng nâng lên thật cao, trong đôi mắt cũng lộ ra ánh sáng, Hạ Hải Dụ

hô to một tiếng “YES”, sau đó cả người trong hồ bơi mở ra, bơi ngửa, bơi ếch, bơi tự do, mỗi lần một kiểu bơi, thời điểm cái đầu nhỏ trồi lên

khỏi mặt nước, nụ cười trên mặt cũng một dạng rực rỡ như ánh mặt trời.

Một bên, Đường Húc Nghiêu khẽ cong môi, giương lên nụ cười chiến thắng......



“Được rồi, thỏa thuận đạt thành, em lên đây đi!” Đường Húc Nghiêu khóe miệng

chứa nụ cười, độ cong hưng phấn ẩn chứa ý không tốt.

Bên bể bơi, Hạ Hải Dụ nhăn nhăn nhó nhó, xin nhờ, hôm nay cô mặc chính là váy đó,

hơn nữa còn là váy trắng, váy trắng gặp nước sẽ biến thành trong suốt

thật không tốt! Nếu cứ vậy mà lên, cô chẳng phải là muốn bị anh nhìn

hết?!

“Giả vờ cái gì, tôi cũng không phải chưa nhìn qua!”

“Anh......” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hải Dụ vọt đỏ, không rõ là vì tức giận, hay

là vì xấu hổ. Người này, lại còn có thể không đỏ mặt mặt mà nói chuyện

tự nhiên kia, vô sỉ!

Chợt, Hạ Hải Dụ liên tưởng đến một chuyện khác ——

Cô đáp ứng làm người phụ nữ của anh ta, đó chẳng phải là muốn cô cùng anh...... Cái đó cái kia?!

Ôi, đến lúc đó khẳng định không chỉ là một cái hôn đơn giản như vậy!

Theo bản năng, lại lùi vài bước......

Cô ngơ ngác nhìn anh một cái, giọng nói trở nên buồn bã, “Cái đó......

Đường thiếu gia, tôi có điều thỉnh cầu...... Tôi cần phải có một khoảng

thời gian thích ứng, ít nhất phải một tháng mới có thể cùng anh......

Cái đó....”

Đường Húc Nghiêu nhíu mày, tiểu Ma Tước to gan lớn mật rốt cục cũng biết sợ!

“Có thể, tôi cũng không thích ép buộc phụ nữ.” Phụ nữ từ trước đến giờ đều tự ngã vào anh!

Hạ Hải Dụ cắn răng, anh ta hiện tại không phải đang ép buộc cô sao, còn một bộ cao thượng, dối trá!

Đường Húc Nghiêu híp một con mắt, anh biết trong lòng cô gái nhỏ này không

phục, nhưng mà, anh có đủ kiên nhẫn cùng cô chơi, so với đoạt lấy cô,

anh cảm thấy thuần phục cô càng thú vị!

Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, trong lòng cũng có chút sợ hãi, người này hình như đang suy

nghĩ cái gì, không phải muốn sử dụng thủ đoạn biến thái gì đối phó cô

đi?

“Nhanh đi lên đi, chúng ta cần nói chuyện cụ thể về thỏa thuận một chút!” Khẩu khí của anh rất ngang ngược.

“Dạ! Đường thiếu gia!” Tôn ti trong lời nói, lộ ra khinh thường.

Anh dương dương tự đắc, trong giọng nói tuyệt đối mang ý khiêu khích, “Cũng đã đồng ý làm người phụ nữ của tôi rồi, còn gọi là Đường thiếu gia?!”

“Đường Húc Nghiêu!” Kêu tên cũng không thành vấn đề, cô đã sớm đem ba chữ này nguyền rủa ở trong lòng mấy trăm lần rồi.

“Bỏ họ đi, gọi tôi là Húc Nghiêu, hoặc là...... Nghiêu.” Anh cố ý hạ thấp giọng, từ tính bức người.

Húc Nghiêu?!

Nghiêu?!

Gọi như vậy...... Cũng quá thân mật đi?!

Hạ Hải Dụ do dự một chút, theo bản năng kháng cự, trong đôi mắt sáng trong có chút tránh né.

Đường Húc Nghiêu tinh tế nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô, vẻ mặt không chịu nhượng bộ.

“Bình thường không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Lúc này mèo tha mất lưỡi rồi?” Đôi mắt phượng hoa đào lóe ra ánh sáng mê hoặc người, giọng đắc ý trêu chọc nửa thật nửa giả.

Da tóc Hạ Hải Dụ run lên, lông tơ trên cánh tay cũng dựng cả lên, cười khan hai tiếng, “Ôi, không phải tôi không nguyện ý gọi, nhưng anh xem tôi gọi như vậy giống Thiệu Hành và những người khác, tôi mà cũng gọi theo như thế…, một chút cũng không đặc biệt! Tôi nghĩ tốt nhất nên đổi lại!”

“Đổi thành cái gì đây?” Anh thật đúng là có điểm mong đợi.

“A...... A Húc! Đúng đúng đúng, A Húc!” Sau khi mất rất nhiều tế bào não cô rốt cục nghĩ ra được.

Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, “Sao lại quê mùa như vậy?!”

Quê mùa là được rồi!

A Húc với A Ngưu thô tục giống nhau!

Hạ Hải Dụ trong đáy lòng cười gian, trên mặt lại làm ra rất vẻ vô tội, “Quê cái gì mà quê, như vậy thấy thân thiết hơn! A Húc!”

“Được rồi, cho phép cô gọi như vậy, tiểu Dụ nhi!”

Tiểu, Tiểu Dụ nhi?!

Hạ Hải Dụ chợt ngẩn ra, nụ cười ở khóe miệng cũng cứng lại, Tiểu Dụ nhi, đã rất lâu rất lâu rồi không ai gọi cô như vậy!

“Không thể, anh đổi tên khác đi!”

“Tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi!” Đại thiếu gia ngang ngược cố chấp.

◎◎◎

Hạ Hải Dụ không nhớ rõ mình rời khỏi đại trạch Đường gia như thế nào, cũng không nhớ mình trở lại nhà trọ nhỏ như thế nào, khi cô từ trong trạng thái ngẩn người lý trí thanh tỉnh lại thì trời đã tối rồi.

Cả người dựa vào ván cửa, tay nhỏ bé với tới cái ba lô, lấy ra tấm ảnh gia đình kẹp trong ví, tự lẩm bẩm, “Ba, mẹ, con nhớ hai người...... Con nhớ lúc hai người gọi con là tiểu Dụ nhi......”



Thứ hai.

Hạ Hải Dụ đúng giờ