
Nhất Minh rất cẩn thận hỏi.
"Đúng thế, cậu ấy nói có một mỹ nữ đến thăm anh!" Cô trả lời, không một chút
che giấu . Như Y là người như vậy, ăn ngay, nói thẳng, không thích lòng
vòng, nói gần nói xa.
Từ Nhất Minh dừng lại, sau đó mới nói
tiếp." Cô ấy làm chung một bulding với anh. Có gặp qua vài lần, nghe nói anh nhập viện, cô ấy liền tới thăm!"
"Ừ, em biết rồi !" Như Y thản nhiên trả lời, đây là điều bình thường mà!
"Như Y, em sẽ không ghen chứ?" Từ Nhất Minh hỏi lại lần nữa. Ghen?
Cô ngoại
trừ có chút tò mò khi nào thì anh ta quen thêm bạn khác giới mà không
nói cho cô biết, thì không có cảm giác “ghen”: "Không có!" Cô thành thật trả lời.
Từ Nhất Minh sau khi nghe xong, một thoáng im lặng, bèn hỏi ngược lại: "Em thật sự không ghen sao?"
". . . . . ." Như Y đã muốn nói lời chia tay, lời đã đến khóe miệng, cuối
cùng lại nuốt xuống. Hiện tai anh ấy vẫn còn nằm viện, cơ thể chưa hồi
phục, lúc này mà nói “chia tay” thì không có nhân tính: "Anh hôm nay thế nào, đã khỏe hơn chưa?"
Cô không trả lời câu hỏi của Từ Nhất Minh, quan tâm hỏi lại anh ta.
Sự quan tâm này của cô khiến Từ Nhất Minh đau lòng, dù sao là do mẹ của
mình nên cô ấy mới không thể đến thăm mình: "Cũng đã tốt hơn nhiều, em
đừng quan tâm nữa!"
"Vậy anh nghỉ ngơi nhé ——"
Nói xong, Nhan Như Y cúp điện thoại.
Từng ngày trôi qua, cuộc sống vẫn mãi tiếp tục.
Như Y nghe theo lời đề nghị của Hoắc Doãn Văn, xin thôi việc ở Đế Hào. Cô
cũng tìm được một công việc khác có thể linh hoạt về thời gian hơn:
phiên dịch. Công việc này không phải lúc nào cũng có, nhưng khoản tiền
kiếm được cũng rất khá.
Không còn cách nào khác, chỉ mấy tháng nữa thôi, em trai cô phải vào Đại học rồi!
Ngồi ở trước bàn học, cô bắt dầu mang tài liệu Hán ngữ để dịch. Vì công việc này đòi hỏi độ chuẩn xác nên cô cũng cần tham khảo từ điển chuyên
ngành.
‘Tách’ tiếng cửa mở vang lên, Cohen đang cầm một xấp tài liệu đi vào."Ưmh, Như Y, mau tới giúp tớ một tay!"
"Cái gì vậy? Sao mà cầm nhiều thế?" Nhan Như Y liền đi tới, cầm xấp tạp chí
đặt trên bàn. Những thứ này đều có trên internert, không cần phải mang
về như thế.
Đứng ở trong phòng Cohen, vừa vỗ vỗ cánh tay ê ẩm,
vừa nói: "Những thứ này để bán giấy vụn đó. Hôm nay có người cho tớ đi
nhờ xe về, tiện thể tớ mang về luôn!"
"Vậy sao cậu không trực tiếp mang đến tiệm ve chai?"
"Tớ cũng nghĩ thế, nhưng người ta chỉ đồng ý chở tớ về thôi, còn đến tiệm
ve chai ư, mất mặt quá!" Cohen lên tiếng than thở, sau đó, đem chồng tài liệu, tạp chí xếp gọn lại trong góc. Xong lại nói: "Ngày mai Chủ nhật,
chúng ta đem bán đi!"
"Đồng nghiệp đưa cậu về nhà sao? Thế mà tớ cứ tưởng là bạn trai cậu!" Nhan Như Y hỏi.
"Trời, đừng nhắc tới anh ta nữa, rõ ràng là hẹn với tớ hôm nay sẽ cùng ăn cơm, nhưng cuối cùng là thất hứa, anh ta bảo có việc đột xuất nên phải đích
thân giải quyết. Anh ta luôn hết mình vì công việc như thế, nhưng lương
thì vẫn như cũ, không tăng tí nào!" Cohen oán trách, đi trở về trong
phòng.
Như Y lại quay về bên máy tính, tiếp tục công việc đang dang dở.
Lúc này, biểu tượng QQ bạn tốt truyền đến tin nhắn
‘Như Y, cậu có ở đó không, cứu tớ với…’ Tin nhắn là cô bạn thời Đại học, cũng là người giới thiệu cho cô vào Đế Hào.
‘Sao thế? Cứu cái gì?’
‘Ba mẹ tớ đến thành phố này vào thứ tư, nhưng thứ tư và thứ năm tớ làm thêm ở Đế Hào, cậu có thể đi làm giúp tớ trong hai ngày này được không?’ cô
bạn nói.
Ngay sau đó, lại vội vàng bổ sung thêm: ‘tớ cho cậu 3 ngày tiền lương, được không? Làm ơn đi mà, ba mẹ tớ cực kỳ khó tính đấy! ’
Mọi người đều là bạn tốt, ở bên ngoài công việc cũng không dễ dàng gì, nếu
có thể giúp, cô tất nhiên muốn: ‘được thôi, cậu cứ đón tiếp bố mẹ cho
chu đáo vào. Tớ đi làm thay cho cậu!’ Như Y trả lời. Khách sạn Đế Hào, bên trong một gian phòng ——
Trên vách tường có dán rất nhiều hình ảnh người mẫu khiêu dâm, nude, các bức tranh miêu tả cảnh làm tình làm cho người người phải đỏ mặt, xấu hổ.
Không khí trong căn phòng này thể hiện rõ đây là nơi ăn chơi vô cùng
trác táng, sa đọa.
Xung quanh chiếc bàn tròn lớn là hơn mười người đàn ông đang bị bao vây bởi men rượu và mùi khói thuốc lá đan xen.
Mặc dù trên người đều khoác lên những bộ âu phục hàng hiệu, thời trang,
nhưng lời nói của bọn họ đa phần là thô lỗ, tục tĩu. Dáng người như thổ
phỉ, đầu thì trọc, bụng phệ,… cũng đủ thể hiện ra bọn họ là người như
thế nào.
Ngồi ở vị trí trung tâm là Hoắc Doãn Văn, tay cầm ly
rượu trắng, nói với người bên cạnh: "Lão Tam, lần này khu vui chơi của
Đế Vương có thể khởi công đúng hạn, tất cả đều nhờ vào công lao của anh, tôi mời anh một ly!"
"Đó là việc tôi phải làm mà. Hoắc tổng kính rượu, tôi nào không dám nhận!" Nói xong, người đàn ông tên lão Tam, vô
cùng sảng khoái nâng ly rượu lên, một hơi uống sạch. Sau đó, úp ly xuống dưới, một giọt cũng không rơi ra.
Những người khác không khỏi vỗ tay khen ngợi.
Hoắc Doãn Văn sau khi cạn chén, cũng vỗ vỗ bả vai của lão Tam. "Tôi thích
tính cách của anh, vậy chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi!"
Việc này
đối với lão Tam mà nói