Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323364

Bình chọn: 9.00/10/336 lượt.

Mười tám năm nay, trong mắt người lớn tôi là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, trong mắt thầy cô giáo là một học sinh lễ phép dịu dàng ít nói, trong mắt bạn học là một nữ sinh trầm lặng điềm tĩnh, nhưng ở trong mắt một người, tôi lại bị xé mất cái áo văn minh, lộ ra bản chất cầm thú. Người này chính là đồng đảng của tôi, Liễu Lam Lam.

Liễu Lam Lam nói, cho dù là ai chỉ cần ở dưới ‘hỏa nhãn kim tinh’ sáng rực như tia X quang của cô ấy cũng sẽ lộ nguyên hình. Mà nguyên hình của tôi chính là một kẻ bại hoại, lưu manh giả danh trí thức trong ngoài không đồng nhất, xấu xa đến tận xương tủy nhưng có chết vẫn không chịu thừa nhận, mà làm việc thì kích động không nghĩ đến hậu quà, chỉ số IQ bẩm sinh thì chưa phát triển, càng ngày càng lười nhác khờ khạo…..những lời ở trên tôi kiên quyết không thừa nhận, Phật nói không thể đề cao chí khí của người khác mà hạ uy phong của bản thân.

So (vì thế), sự cố bắt đầu.

Lần đầu tiên tôi gặp Ngôn Siêu Kế là ở phòng giáo vụ của trường học. Vì sao tôi ở đó ư? Bởi vì tôi đánh nhau. Sự kiện này khiến cho nhiều thầy cô giáo hoảng hốt đến rơi vỡ mắt kính, bởi vì bình thường tôi coi như cũng là một nữ sinh lễ phép dịu dàng ít nói, gần ba năm qua ở trường trung học này căn bản không có làm chuyện gì khiến thầy cô giáo bận tâm. Ai ngờ lúc sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học lại lòi ra một sự cố như vậy? Cho nên các thầy cô giáo khăng khăng cho rằng đây là vấn đề của một đương sự khác.

“Ngôn Tô Kính! Mỗi ngày em gây chuyện còn chưa đủ? Bây giờ còn bắt nạt cả nữ sinh! Em, em có muốn hoàn toàn xéo khỏi cái trường này không!” Giáo viên chủ nhiệm giận dữ trừng mắt nhìn một cậu thiếu niên nhuộm tóc năm màu sáu sắc.

“Con mẹ nó, ông đây đã nói không có bắt nạt cô ta! Ông đây xem thường việc bắt nạn con gái!” Cậu thiếu niên căm giận mắng. gương mặt trắng ngần có vài vết bần bầm tím, hơn nữa lại nằm ngay gần viền mắt.

“Là đàn ông thì phải dám làm dám chịu, Ngôn Tô Kính rốt cuộc em có phải đàn ông không!” Giáo sư Giáp căm giận bất bình.

"Ông đây là đàn ông"

“Tốt, cậu ta đã thừa nhận cậu ta bắt nạt bạn học.” Giáo sư Ất quyết đoán khẳng định. !

“Mẹ nó! Ông đây không có, cô ta đánh ông đây thành ra thế này, các người còn nói tôi bắt nạt cô ta?! Con mắt của các người bị đại bác nổ tung rồi phải không!” Ngôn Tô Kính bị tức giận đến muốn trực tiếp bóp chết đám người ngu si ở trước mặt, ánh mắt phẫn nộ bắn về phía tôi đang lặng lẽ cúi đầu.

Tôi cảm nhận được ánh mắt tràn ngập phẫn hận của Ngôn Tô Kính, ngẩng phắt đầu lên dùng ngón tay ra hiệu với hắn, ngón tay cái chốc xuống.

Hừ, tên ngu ngốc* này, thích trừng thì trừng đi, dù sao mắt của anh cũng không phải Tiểu Lý Phi Đao, đến đi đến đi.

(*Nguyên văn là xỏa 13: một kiểu viết lóng của các bạn Trung, nghĩa là xỏa B ám chỉ đối phương là kẻ ngốc.)

Trên đầu Ngôn Tô Kính quả thực có thể bốc khói rồi. Trong con ngươi màu đỏ tươi của hắn viết mấy chữ: cô xong đởi, xong đời rồi!

Ha ha ha, đúng là buồn cười, tôi thấy người sắp xong đời là anh mới đúng.

“Ngôn Tô Kính! Thu cái ánh mắt trắng trợn của em lại mau, có thầy giáo ở đây em còn muốn bắt nạt người ta! Em đúng là không coi ai ra gì mà, bây giờ em lập tức lập tức gọi phụ huynh đến trường!”

Xong đời rồi nhá~Đây là tình huống ‘có trăm miệng cũng không biện bạch được’ trong truyền thuyết sao? A..haha…

“Con mẹ nó, một đám ngu đần.” Ngôn Tô Kính cúi đầu mắng một câu, đi ra ngoài gọi điện thoại cho chú nhỏ của mình.

“Xin hỏi Thầy, em có thể đi chưa?” Tôi khéo léo hỏi thầy.

“A, Minh Bích à em chờ một chút được không, để cho phụ huynh của Ngôn Tô Kính đến đây, em có thể làm chứng cho thầy chứ?”

“Dạ được, thưa thầy.”

Mặc dù ngoài miệng đồng ý với thầy giáco, nhưng trong lòng lại âm thầm rầu rĩ. Tôi chứng minh cái gì đây, Ngôn Tô Kính thực sự bị tôi đánh thành như vậy, hơn nữa có phụ huynh nào không đau lòng con cái của mình chứ. Nhưng mà tôi không ngờ Giáo sư lại có thể đứng về phía tôi, xem Ngôn Tô Kính quả nhiên là tên bại hoại ”phân người phân chim bả đậu hủ”. Lại dám ức hiếp vợ yêu Liễu Lam Lam nhà tôi, đùa giỡn với tình cảm của vợ tôi, tội này phải phạt. Cho nên tôi chỉ thay trời hành đạo, không tính là làm xằng làm bậy. Tôi thầm cổ vũ mình, cho mình thêm chút dũng khí để đối mặt với phụ huynh của Ngôn Tô Kính.

“Chú của em sẽ đến ngay.” Nói xong, Ngôn Tô Kính liền hung dữ trợn mắt nhìn tôi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mắt phải của tôi lại không ngừng giật.

Đây là dấu hiệu gì? Trái phúc phải họa, là tai họa! nói vậy nơi này không nên ở lâu, phải lập tức rời đi.

“Giáo sư em nhớ ra rồi! Mẹ em bảo em hôm nay tan học phải về nhà ngay, có việc gấp.” Trên mặt tôi ghi rõ“Mau để em đi đi.”

“Không sao, bây giờ tôi gọi điện thoại cho mẹ em.” Giáo sư Ất rất là am hiểu lòng người móc từ trong túi áo trước ngực ra chiếc điện thoại di động Nokia lỗi thời nguyên thủy nhất, hí mắt bắt đầu tìm kiếm cách thức liên lạc của nhà tôi.

Không phải chứ? Một cuộc điện thoại thì còn gì nữa, còn không trực tiếp làm bại lộ sao. Đến lúc đó chắc chắn các thầy sẽ cảm thấy nữ sinh này thích nói dối, mà nữ sinh


Old school Swatch Watches