Old school Easter eggs.
Tôi Yêu Lucifer

Tôi Yêu Lucifer

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323202

Bình chọn: 8.5.00/10/320 lượt.

loại yếu ớt, cùng nhau chậm rãi lớn lên, cùng nhau già đi — cùng ở bên cô, ngay cả cái chết cũng không đáng sợ.

Nhưng, vậy còn Mặc Mặc Hắc nghĩ như thế nào? Hắn đột nhiên sợ hãi, có lẽ cô chỉ là ỷ lại, có lẽ cô căn bản còn không biết loại tâm tình này…

“Ta đi theo ngươi!” giọng cô run run: “Chúng ta ở cùng nhau, ngươi đừng hòng bỏ rơi ta! Cho dù là lưu đày… hay là chết, chúng ta đều phải ở cùng nhau.”

Bàn tay nhỏ bé của cô vì sợ hãi mà lạnh băng, lại dấy lên trong lòng hắn tình cảm nóng cháy, nắm lấy thật chặt, không muốn chia lìa.

Bắt cóc vương tử Ma giới đến nhà thờ là tội rất lớn đi? Cho dù là hai ác ma mà nói, quả thực là tội không thể tha!

Ma vương có thể bởi vì yêu thiên sứ mà tha cho vương tử, nhưng cũng không chắc có thể tha cho bọn họ…

Cúi đầu trước bậc thềm chờ đợi Ma vương ra phán quyết cuối cùng, bọn họ biết, ngày tận thế đã đến gần. Nhắm chặt hai mắt, lại không biết nên khẩn cầu vị thần nào.

Mất đi độc tâm của ác ma, cũng không được thiên giới vinh quang chiếu cố, bọn họ đại khái chỉ có thể bị hủy diệt, ngay cả hồn phách cũng không còn.

Ánh trăng u ám đặc hữu của Ma giới chiếu rọi lên tất cả ảm đạm, nhìn hai tiểu ác ma quỳ gối dưới bậc thềm, Ma vương trầm mặc không nói.

“Tội của các ngươi, ngay cả lấy cái chết cũng không đủ để ân xá!” thanh âm lạnh lùng vang vọng trong đại sảnh trống trải.

Mặc Mặc Hắc cùng Bạch Soái Soái cúi đầu càng thấp.

Ma vương không buồn nói thêm gì nữa, sự yên tĩnh khiến người ta khó thở này bao trùm lên ngàn vạn chúng ác ma cũng đang cúi đầu ở đó. Chúng ác ma, người nào người nấy đều bay mất hồn vía, hoảng sợ ngập đầy thần phục trước mặt Ma vương cường đại.

Ma vương vừa đứng lên, tất cả chúng ác ma đều đem đầu cúi mọp sát xuống đất, không ai dám nhúc nhích.

“Theo ta.” Không buồn nhìn lấy một cái tới chúng ác ma, Ma vương đi vào tẩm cung của mình.

Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc run rẩy nắm chặt tay đối phương, ở sau lưng Ma vương quỳ lết theo.

Ác ma quý tộc hầu hạ muốn đi theo vào, Ma vương chỉ lạnh lùng trừng mắt một cái, ác ma quý tộc liền sợ tới mức lui lại vài bước, quỳ mọp ở trên đất ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ma vương ngẩng đầu nhìn ánh trăng thê lương ngoài cửa sổ.

“Các ngươi đã chuẩn bị tâm lý chưa? Giây phút kháng lại lời ta kia, nên biết mình sẽ nhận trừng phạt,” Thanh âm tựa như băng sương lãnh liệt đến thế.

“Dạ.” Hai người trăm miệng một lời, tuy nhiên giọng cũng phát run.

Trong đầu Ma vương đang tính toán loại khổ hình như thế nào? Bọn họ sẽ bị chặt tay chân? Hay là… không dám nghĩ tới, chỉ hy vọng Ma vương có thể phát chút từ bi, cho bọn chúng chết thống khoái một chút.

Bên khóe môi Ma vương lan tràn một nụ cười tà mĩ. “Vậy thì bắt đầu từ nhân loại đáng thương đi, các ngươi sẽ lãng quên nhau…”

Còn chưa rõ mô tê gì, ánh tà quang cường đại chợt lóe lên, Bạch Soái Soái cùng Mặc Mặc Hắc đã thấy mình đang ở trong dòng nước biển lạnh băng.

Trong lúc chìm lúc nổi, tất cả ma lực đều biến mất, càng khiến người thêm kinh hoảng là, ngay cả trí nhớ đều từng chút từng chút biến mất, trí nhớ của mấy vạn năm qua… toàn bộ không thấy…

“…” Mở miệng muốn gọi tên đối phương, phát hiện nói đến đầu lưỡi, lại thế nào cũng không nhớ được.

Hai người bất lực nhìn nhau, nước mắt lẫn vào nước biển, ngang dọc ở trên mặt.

“Đừng quên ta! Ta cũng sẽ không quên ngươi!” Mặc Mặc Hắc tuyệt vọng bắt lấy Bạch Soái Soái, hai người cùng nhau chìm xuống đáy biển.

Đại dương xanh ngọc mỹ lệ dường nào, như đặt mình vào khối thủy tinh tử lam sắc mỹ lệ, hai người họ không ngừng chìm xuống đáy, ký ức mới được cắm vào đối kháng với ký ức cũ, cuối cùng bọn họ lãng quên lẫn nhau…

***

Nó, không nhớ rõ tên của mình.

Mọi người đều nói nó là người sống sót sau tai nạn trên không, nhưng thấy cái gọi là ảnh chụp của người nhà, nó lại không nhận biết được ai.

Bác sĩ nói, nó nhận phải chấn động quá lớn làm cho mất trí nhớ, tuy thân thể không bị tổn thương gì, nhưng tinh thần đã bị chấn thương nặng.

Nó căn bản không nhớ rõ bị thương nặng chỗ nào, nửa đêm khóc tỉnh lại từ cơn mộng cũng không phải vì tai nạn trên không, mà là có một chuyện rất quan trọng, một chuyện nó tuyệt đối không thể quên…

Không nhớ ra nổi!

Thường xuyên khóc nức nở, lại không biết vì sao, luôn cảm thấy chuyện không nên thành ra thế này, phải nên là có một người…

Người kia là ai.

Nó không tài nào nhớ được, chỉ có thể khóc.

Cứ như vậy mà khóc rồi khóc, liên tiếp một mạch khóc đến cô nhi viện.

“Đứa bé đáng thương…” Nữ tu sĩ dịu dàng với nó, chọn một cái tên tiếng Trung cho nó, gọi là Mặc Dương. “Còn có một bạn nam cũng giống như con, cũng sống sót trong vụ tai nạn đáng sợ kia, các con phải làm bạn tốt nha, bạn ấy tên là Thiếu Bạch.”

Hai đứa bé vừa thấy mặt nhau, đột nhiên đầu óc trống rỗng, chỉ cầm lấy tay nhau, kích động phát run.

Giọng nói xa lạ, diện mạo xa lạ… tất cả tất cả đều rất xa lạ, nhưng mà… trong bộ não bị phong ấn mạnh mẽ có một cái gì đó khó khăn chuyển động, bức ra nước mắt của chúng.

“Ngươi… ngươi…” Không ngừng rơi nước mắt, cuối cùng ôm nhau mà khóc, cũng không hiểu được là vì sao