Tôi Yêu Lucifer

Tôi Yêu Lucifer

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323314

Bình chọn: 7.00/10/331 lượt.

ợc bản thân.

Cánh cửa sổ thủy tinh tinh khiết phản chiếu khuôn mặt mơ hồ của hai người, khuôn mặt trắng ngần nhìn nghiêng của cô chảy xuống một hàng thanh lệ.

“Một năm rồi.” Giọng của cô mang theo tuyệt vọng, “Cậu vẫn không thể quên cô ấy sao?”

“Hẳn là có thể.” Hắn kiềm nén mà trả lời, “Đợi tôi về với Chúa, nói không chừng có thể quên được.”

Ngoái đầu kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, hắn cũng đồng dạng ngưng mắt nhìn lại cô.

“Tôi là Hồ Diễm Nhiên.” Cô thừa nhận, “Nhưng cũng không phải là cô ta. Tôi không phải là cô ta hoàn chỉnh không sứt mẻ…” Lần đầu tiên trước mặt người khác, cô cởi chiếc áo sơmi dài mặc bốn mùa, bên trong chỉ mặc áo lót nhỏ, có thể nhìn được, trên da thịt là chằng chịt những vết sẹo trầy trụa may vá. “… thậm chí tôi cũng đã mất đi khả năng sinh con, và giọng nói của tôi.” Thanh âm vì nghẹn ngào mà càng có vẻ thều thào, “Tôi đã không còn là lão sư xinh đẹp mà cậu từng biết… Tôi thậm chí cũng đã đổi tên.”

Đầu ngón tay run rẩy, khẽ khàng vuốt ve lên vết sẹo như những con rết trên cổ cô, đôi mắt xinh đẹp của Sùng Hoa đong đầy nước mắt, “Hoa hồng nếu không gọi là hoa hồng, chẳng lẽ sẽ mất đi mùi hương của nó sao? Trời ạ… Em đã phải chịu loại thống khổ gì… tha thứ cho tôi, xin hãy tha thứ cho tôi… Ở thời điểm em đan đớn như thế, tôi vậy mà không hề hay biết…”

Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nước mắt như mưa thấm vào trái tim đã khô cạn từ lâu của Diễm Nhiên.

“Cậu không nghe rõ sao? Tôi đã không còn khả năng sinh con, toàn thân đều là vết sẹo xấu xí.” Cô nhắm mắt lại, liều mạng đè nén cảm xúc, thân thể run run.

“Tôi từng chữ đều nghe thấy được. Từng ấy cũng không quan trọng… Quan trọng là… em còn sống, may mắn mà em vẫn còn sống… xin hãy tin tưởng tôi, một lần nữa.”

Dựa vào lòng hắn, Diễm Nhiên rốt cục bật khóc thành tiếng. Giống như trong cơn giông tố tràn ngập của cuộc đời, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ bình yên – mặc dù cô không biết bến đậu này liệu có phải chỉ là ảo ảnh hay không.

Neo lại thôi, cô đã quá mệt quá mệt mỏi rồi. Một năm qua… nhận đủ tra tấn không chỉ là người trước mắt này, mà chính cô lúc nào cũng chịu đủ dày vò a.

Người đã kề cận với cơn chết khát, thì không có cách nào cự tuyệt dòng suối trong lành trước mắt, cho dù biết rõ chứa đầy thuốc độc thì cũng không còn quan trọng nữa.

Đêm nay, Diễm Nhiên không về nhà.

Sùng Hoa đau đớn mà nồng nàn hôn lên mỗi một vết sẹo trên người cô, kèm theo cả giọt nước mắt.

“… Rất đau đúng không, nhất định là rất đau rất đau…” Hắn hận một tràng đại kiếp nạn kia không thể xảy ra trên người mình, mà không phải là thân thể mảnh mai của cô.

Diễm Nhiên cười yếu ớt, “Không thể đau hơn nơi này.” chỉ vào trái tim.

“Hãy tin tôi.” Gắt gao bắt lấy cô, sợ hãi Diễm Nhiên lại biến mất trước mặt hắn, “Tôi tuyệt đối sẽ không làm em đau lòng nữa.”

Nhìn chàng trai trẻ trước mắt đã lay động tiếng lòng mình, Diễm Nhiên nở nụ cười đẹp đến thê lương. Trước nay cô không bao giờ nghĩ rằng, người làm cho mình không ngừng nhớ thương sẽ là một chàng trai trẻ xinh đẹp như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng, mình sẽ yêu một nam tử hán giống như cha mình, hoặc là một học giả khiêm tốn nhàn nhã trong một biển sách.

Thế nào cũng không ngờ tới… cô sẽ đem tái tim đánh rơi trên một chàng trai xinh đẹp tựa như thiên sứ rơi xuống phàm trần.

“Anh không phải thiên sứ, mà là Lucifer.” Cô ôm Sùng Hoa thật chặt, “Yêu phải người như anh, là lỗi của em.”

Nếu lại bị tổn thương, có lẽ ngay cả mạng cô cũng phải bồi vào đi?

Nhưng mà, đắm chìm trong đôi con ngươi thuần khiết chứa bi thương của hắn, ai còn nhớ rõ quá khứ đáng sợ cùng tương lai mờ mịt chứ? Tựa như con bướm đêm biết rõ ngọn lửa diễm lệ kia là chỗ chết, vẫn không hề chùn bước mà cố lao vào dập lửa.

Cũng chỉ vì một phút rực rỡ huy hoàng trong chớp mắt kia.

Cô hiểu rất rõ tâm tình của con bướm đêm dập lửa kia, vô cùng hiểu rõ.

***

Diễm Nhiên từ chức, ở cùng Sùng Hoa tại gian phòng phía tây của tòa tam hợp viện. Cô thấy mệt mỏi, mệt đến không thể nhận lấy ánh mắt tò mò cùng thăm hỏi của người khác.

Nhưng có lẽ, cô hy vọng không thấy được gì, không hề biết đến gì, như vậy tình yêu tinh thuần của bọn họ có lẽ sẽ lâu dài được một chút.

Nhưng, Sùng Hoa cũng không làm cô thất vọng, ngoại trừ thời gian lên lớp, cơ hồ đều ở trong nhà. Căn phòng nho nhỏ này, liền trở thành nhà của họ.

Hai người cùng nhau đến trung tâm hoạt động Hoa Liên, nơi đó cách khá xa phải lái xe mới đến được, nhưng bọn họ lại vui không biết mệt.

Mang theo một chồng sách lớn, mở chiếc xe ô tô con của Sùng Hoa ra, bọn họ yêu thích phòng đọc sách có thể nhìn thấy Thái Bình Dương ở đây, ngẩng đầu lên từ trong chồng sách là có thể nhìn thấy màu xanh lam của biển cả nông nông sâu sâu, tựa như ở trong cả hơi thở.

Phòng đọc sách yên tĩnh, chỉ có tiếng vỗ bờ nho nhỏ của cơn sóng triều, cùng tiếng lật giấy rào rào. Đọc sách mệt, hai người sẽ lặng lẽ đứng dậy, nắm tay nhau tản bộ dọc theo lan can, ngằm nhìn biển cả vĩnh hằng.

Trời và biển quyện chung một màu, gió biển trong lành mát mẻ, vạn năm không ngừng thổi, tựa như có thể thổi đi tất cả sầu lo.

Theo cuộc sống


Old school Easter eggs.