
ữ của anh, được anh yêu thương." Cô không chỉ muốn từ trên người hắn lấy được kích tình, mà còn muốn lấy được tình yêu.
Hắn lấy ra khỏi cơ thể cô, thay đổi tư thế hai người, để cho cô nằm sấp xuống giường, sau đó ôm lấy hông của cô, từ phía sau đâm vào cô.
Hắn dã man không kềm chế được, tuyên bố: "Em chỉ là con đàn bà bị tôi làm nhục!"
Hắn vẫn mãi là một con người dã man không hơn không kém!
Bất kể hắn nói như thế nào, cô tin tưởng một ngày nào đó mình sẽ thay đổi cái nhìn của hắn.
Thắt lưng khỏe mạnh của hắn đong đưa nhịp nhàng, bàn tay nhiệt tình chống đỡ trên mông trắng của cô, càng thêm mãnh liệt đi sâu vào cô, mật huyệt của cô mãnh liệt thu hẹp lại, ám hiệu cao triều lại tới.
Hắn nâng chân trái của cô lên đặt trên vai trái hắn, ở trong cơ thể cô làm một lần sâu nhất cuối cùng, muốn dẫn cô đến chốn thiên đường . . . . . . Trận hoan ái này, kích tình quá mức mãnh liệt, Thu Lăng rất nhanh đang ở trong lồng ngực ấm áp hắn nặng nề ngủ.
Tay của hắn mơn trớn trên cần cổ cô bị hắn để lại dấu vết, ở trên da thịt tinh tế vẽ ra một vết máu dài, nhỏ.
Thử thách bắt đầu!
Hắn muốn dùng mọi thủ đoạn tính kế cô!
Hắn sao lại thích ức hiếp cô như vậy?
Cô nên rất ghét hắn, tại sao bây giờ còn không tự chủ được nhớ hắn?
Thu Lăng đắm chìm tại trong suy nghĩ chính mình, đột nhiên, từ cửa sổ bò vào một người.
"Tây Mẫu Lôi, làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Hắn không phải cũng như cô, đều bị Dạ Ma nhốt lại sao?
"Anh tìm được cơ hội bỏ chạy ra ngoài, em mau đi cùng anh." Đây là cơ hội ngàn năm có một, hắn nhất định phải mang cô rời đi thôi.
"Tôi. . . . . ." Thu Lăng ngập ngừng rồi chần chờ đứng dậy.
"Ngày trước chúng ta yêu nhau như vậy, em đều quên sao?" Hắn cầm chắc tay cô, muốn truyền sự kiên định, lòng tin của hắn vào người cô.
Cô rút tay về, lo lắng nói: "Tôi thật sự là không nhớ!" Chuyện ngày trước, bất luận cô suy nghĩ nhiều thế nào, nhưng một chút cũng không nghĩ ra.
"Không sao, anh sẽ cố gắng để cho em yêu anh thêm lần nữa, cùng anh đi." Hắn nhất định sẽ thắng Dạ Ma, hắn không cam lòng bọn họ đều là trời – đất khác biệt.
Cô lắc đầu xin lỗi với hắn nói: "Không! Tôi không thể đi, tôi không biết anh ấy sẽ đem con trai tôi dạy thành dạng gì?" Chỉ có nguyên nhân này lưu cô lại, vẫn còn những nguyên nhân khác?
"Em chỉ vì con trai mình, buông tha việc chạy trốn với anh?" Hắn không cách nào tiếp nhận!
"Đúng vậy! Đối với tôi, anh là một người xa lạ, nhưng. . . . . . Con trai là máu mủ tôi tôi mang thai chín tháng mười ngày, tôi muốn ôm con, hôn nó nữa." Mặc dù cùng hắn rời đi có thể lấy được tự do, nhưng vì con trai, cô không thể ích kỷ như vậy.
"Chúng ta không phải người xa lạ!"
"Tây Mẫu Lôi, rất xin lỗi."
"Đi theo anh!"
Lúc hai người lôi lôi kéo kéo, ở bên trong phòng xuất hiện một người khác.
"Ngươi cho rằng như ngươi có thể rời đi vậy sao?" Sắc mặt của hắn tỉnh táo, không nhìn ra tâm tình đang phập phồng.
"Dạ Ma!"
"Ta là cố ý thả ngươi ra ngoài, khảo nghiệm trung thành của cô ấy." Hắn dừng một chút, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Thu Lăng: "Kết quả chứng minh, quả nhiên em không làm tôi thất vọng."
"Ta muốn cô ấy!" Tây Mẫu Lôi cả gan hướng Dạ Ma tuyên chiến.
"Điều này phải hỏi ta có đồng ý hay không!" Dạ Ma lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, nói với Thu Lăng: "Rất đáng tiếc, em lựa chọn không rời đi, nhưng không phải là vì tôi, mà là đứa bé!"
Thu Lăng trịnh trọng nói: "Không chỉ là vì đứa bé, cũng là vì anh." Ai dạy hắn đẹp trai vậy, cô đã trách hắn! Như vậy không được. . . . . . Quá háo sắc, nhưng này cũng chỉ có thể trách đàn ông lạnh lùng ở hiện đại thực sự quá ít.
"Hy Y Ti, em thay lòng!" Tây Mẫu Lôi lên án nói.
"Bây giờ tôi là Diệp Thu Lăng, không phải Tây y sư, nếu như mà ngày trước tôi có yêu anh, mà anh cũng yêu tôi, vậy tôi cám ơn anh, nhưng bây giờ tôi đã có chủ trương khác."
"Em thay lòng, em thay lòng. . . . . ."
"Không có … nhưng đó là chuyện đã qua, nếu như mà bây giờ tôi còn nhớ kỹ chuyện đã qua, tôi sẽ không vui vẻ, người bên cạnh tôi cũng sẽ không vui vẻ."
"Không! Em phản bội tôi, muốn cùng hắn ở chung một chỗ, tôi sẽ không tha thứ cho em!"
Bọn họ sao lại thích dùng phản bội để hình dung tình cảm giữa nam nữ, rốt cuộc cô kiếp trước yêu ai, cô còn chưa biết rõ, chỉ là, quan trọng hơn là hiện tại cô yêu ai?
"Không chiếm được cô, vậy ta sẽ hủy diệt cô ấy." Tây Mẫu Lôi tung ra một chưởng, lực đạo mạnh đánh tới người cô, mà hắn cũng thừa dịp mà chạy.
Dạ Ma tiếp nhận cô, cô trong ngực hắn hôn mê bất tỉnh, buồn bực tại sao cô dễ dàng bị thương như vậy, mà hắn phải cứu cô.
Hắn đưa một nguồn nhiệt ấm vào bên trong ngực của cô, cô chậm rãi lại tỉnh lại.
Hắn khêu nhẹ sợi tóc trên trán cô nói: "Vừa rồi em nói những lời đó, mục đích chỉ là muốn anh đối với em tốt hơn, phải hay không?"
Trừ cái này, hắn nghĩ không ra những nguyên nhân khác, hắn không thể nào tin nổi lời cô!
"Em không giống anh, anh làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích, bao gồm để cho em cùng con trai gặp nhau cũng thế. . . . . . Anh để cho con đến gần em, chỉ là vì chờ thời điểm anh lấy con khỏi em, để cho em tan ná