
ay khẽ chạm vào chiếc nhẫn trong tay cô, im lặng một hôi, mới chậm rãi mở miệng. “Vì nó luôn là bảo bối của anh.”
“Anh không quên em?” Cô hỏi.
“Chưa từng.” Lệ Hằng nhìn chằm chằm vào cô.
“Vậy tại sao anh không viết thư cho em, ba năm sau cũng không trở về? Em có viết thư nói cho anh biết địa chỉ nhà mới của em, anh không nhận được sao?” Đồ Đông Nhan nói hết tất cả buồn bực và nghi vấn trong bao năm qua ra ngoài.
“Có.” Anh nhìn cô, trầm giọng đáp.
“Vậy thì vì cái gì?”
“Năm đó xảy ra rất nhiều chuyện.” Đáy mắt anh hiện lên nét ưu thương và tăm tối vì quá khứ.
“Xảy ra chuyện gì?” Cô cầm tay anh, quan tâm hỏi.
Anh không trả lời cô ngay, ngược lại cầm tay cô đi đến sô pha, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn cạnh sô pha, lại xoay người dắt cô đi vào trong phòng, may mắn phạm vi anh phát tiết buồn bực chưa đến phòng ngủ, nếu không ngay cả nơi để hai người nói chuyện cũng không có.
“Em không biết anh biết uống rượu.” Đồ Đông Nhan đột nhiên mở miệng.
“Chuyện em không biết còn rất nhiều.” Lệ Hằng nhìn cô nói. “Em chờ anh một chút, anh đi xả bớt mùi rượu trên người, em không thích mùi vị này đúng không?”
“Anh nhận ra rồi?”
“Chờ anh một chút.” Anh xoay người đi vào phòng tắm đóng cửa lại, bên trong lập tức vang lên tiếng xả nước.
Cô nhân cơ hội nhìn xung quanh, muốn biết người vợ sắp cưới ‘trước đây’ của anh ra sao, nhưng đáng tiếc trong phòng không có bất kỳ tấm hình nào.
Tiếng nước chảy trong phòng nhanh chóng dừng lại, anh mặc một bộ áo choàng tắm màu xanh dương đi ra, trên đỉnh đầu phủ một lớp khăn lông, vừa lau tóc vừa đi về phía cô.
“Xin lỗi.” Anh nói.
Đồ Đông Nhan lắc đâu, cố gắng không để tầm mắt dừng ở bộ ngực trần trụi của anh. Trời ạ, hình ảnh thình lình hiện ra khiến cô miệng đắng lưỡi khô, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Em đang đỏ mặt.” Anh đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Cô sợ hết hồn, không chút nghĩ ngợi lập tức đưa tay lên che hai má mình.
“Lỗ tai cũng đỏ.”
Nghe thế, cô lại lập tức che lỗ tai.
Lệ Hằng vui vẻ cười to, đặt khăn lông trong tay qua một bên, nghiêng người áp đảo cô lên giường.
“Em thật đáng yêu.” Anh nhìn cô từ cao xuống thấp, mỉm cười nói.
Đồ Đông Nhan cảm giác như máu trong người mình trong nháy mắt đã xông lên mặt.
“Anh… đừng đè ép em, để em ngồi dậy.” Cô lo lắng, muốn giãy dụa.
“Không muốn.” Anh bốc đồng nói.
“Anh như vậy, chúng ta phải nói chuyện thế nào?” Cô không khống chế được cà lăm, vì cô phát hiện cắp mắt sâu xa của anh, đã từ từ bốc lên một ngọn lửa.
“Bây giờ chúng ta không nói chuyện.” Anh dịu dàng nói.
“Không nói chuyện thì làm gì?” Cô không nên nói những lời này, vì một giây tiếp theo anh đã cúi đầu chiếm lấy môi cô.
Sau đó hình như cô ngủ mê man,lúc tỉnh lại lần nữa, anh đang dựa lưng vào đầu giường, bàn tay không mang theo dục vọng đang vuốt ve lưng cô, cảm giác như đang suy nghĩ chuyện gì.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Đồ Đông Nhan kéo chăn bọc quanh người, từ từ ngồi dậy.
Lệ Hằng đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, mới trả lời vấn đề của cô. “ Nghĩ xem nhưng năm này, em sống thế nào. Lúc em viết thư cho anh, tại sao chưa từng đề cập với anh chuyện em mang thai?”
“Em không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của anh, thay đổi kế hoạch du học.”
“Xin lỗi, em luôn một lòng vì anh, mà anh lại phụ lòng em.” Gò má anh hiện lên vẻ phiền muộn và nghiêm trọng, trầm giọng nói với cô.
Sau khi cô im lặng dựa người vào anh, mới mở miệng hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Qua một hồi lâu, anh mới thở dài. “Mặc dù anh chưa bao giờ đề cập với em tình hình của nhà anh, chắc em cũng đoán được nhà anh rất giàu có, nhưng sau khi anh ra nước ngoài một tháng, ba anh bị bạn tốt phản bội, mất đi một lượng cổ phần lớn, mất đi quyền quản lý công ty, ba mẹ anh vì bị đả kích quá lớn mà đều bị bệnh, lúc chị anh nói chuyện này cho anh, đã quyết định dẫn họ rời khỏi nơi thương tâm này, đến Mĩ ở vợ chồng bọn họ.”
“Đến khi anh đến nhà vợ chồng chị mình, anh khó có thể tin đó là ba mẹ mình, vì bộ dạng của họ như đã già đi mười tuổi. Vào lúc đó, anh thề nhất định sẽ dùng mọi biện pháp đoạt lại công ty của ông vào lúc ông còn sống, cho nên ở Mĩ anh cố gắng vừa học vừa làm, lợi dụng khả năng đầu tư của mình để giúp người khác kiếm tiền cũng giúp cho chính mình.”
Đồ Đông Nhan yên lặng nghe anh, từ đầu đến cuối cũng không chen miệng vào cắt đứt.
“Những năm đó, anh như bị ma ám,liều mạng kiếm tiền, quên mất mục đích đến Mĩ để du học. Anh kiếm rất nhiều tiền, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh trở nên không biết đủ, lòng tham càng lúc càng lớn, đã tâm cũng vì vậy mà lớn theo. Ông chủ côn ty vẫn luôn thưởng thức anh, năm ngoái ông ấy nói cho anh biết, con gái ông ấy rất thích anh, nếu như anh nguyện ý cưới con gái ông ấy, công ty của ông ấy sau này sẽ là của anh.”
“Cho nên anh đồng ý?”
“Anh đưa ra một điều kiện.”
“Công ty ba anh?” Cô phỏng đoán.
Anh gật đầu. “Anh hi vọng có thể mượn lực lượng của ông ấy, dùng danh nghĩa của tập đoàn ông ấy, đoạt lại quyền kinh doanh công ty của ba mình, chờ tới lúc tất cả hoàn thành mới kết hôn. Mà ông ấy cũng đồng ý, nhưng vẫn muốn anh