Tôi Muốn Ở Biệt Thự

Tôi Muốn Ở Biệt Thự

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321973

Bình chọn: 10.00/10/197 lượt.

iệc, tiếp đón người đàn ông không nên xuất hiện này.

Thấy Đồ Đông Nhan chủ động đi về phía mình, Lệ Hằng dừng bước, đứng tại chỗ mỉm cười với cô.

Một người đẹp trai cầm một bó hoa hồng lớn trong tay, hình ảnh như vậy chỉ có người mù mới có thể không bị hấp dẫn. Chỉ thấy mọi người trong ngân hàng, mặc kệ là khách hay nhân viên, thậm chí là những người tình cờ đi qua ngân hàng này, đều đồng loạt đưa mắt nhìn, ngân hàng vốn đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, trừ âm thanh thông báo từ tivi phát ra, tất cả mọi người không hẹn mà cũng im lặng.

Trời ạ, cô thật sự muốn chạy trốn. Đồ Đông Nhan vừa rên rỉ trong lòng, vừa đi đến trước mặt anh.

“Hi, sao anh lại biết nơi này, tới đây có việc sao?” Không để ý đến không khí quỷ dị xung quanh, ép buộc mình nở nụ cười với anh, dịu dàng mở miệng.

“Đúng, anh đến vì có việc, làm chuyện lớn cả đời người.” Mắt Lệ Hằng không chớp nhìn cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.

Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Cái gì?”

Lệ Hằng nhìn cô thật lâu, đột nhiên khẽ cong đầu gối xuống, quỳ một gối trên mặt đất đến trước mặt cô.

Đồ Đông Nhan bị dọa, không tự chủ được lui về phía sau một bước, kinh hoảng nhìn anh chằm chằm.

“Tiền bối…”

“Đông Nhan, gả cho anh được không?” Anh dâng bó hoa trong tay lên, lớn tiếng cầu hôn cô trước mặt mọi người.

Cô nghẹn họng, nhìn anh chằm chằm, cả người sợ đến choáng váng.

Xung quanh yên tĩnh lại, tiếp theo sự yên tĩnh mà dù hai người có châu đầu lại nói chuyện rất nhỏ với nhau cũng nghe thấy thì đột nhiên có một người kêu to. “Đồng ý đi.”

Sau tiếng hô này, đại sảnh ngân hàng lập tức vang lên tiếng hét của mọi người.

“Tiểu thư, cô nhanh đồng ý anh ta đi. Anh ta đẹp trai như vậy.”

“Đúng vậy, nhanh đồng ý đi, nếu như đó là tôi, tôi đã sớm đồng ý rồi.”

“Nhìn qua anh ta có vẻ là người có tiền, gả cho anh ta, sẽ không phải chịu khổ! Đồng ý nhanh lên một chút.”

“Đồ tiểu thư, đến lúc cô kết hôn thì phải báo cho tôi đó?”

“Nhớ mới tôi ăn bánh đó!”

“Oa, thật lãng mạn!”

Lãng mạn cái đầu anh ấy! Đồ Đông Nhan chỉ cảm thấy tâm trạng mình nặng nề, dở khóc dở cười không biết nên nói gì. Giờ phút này, cô chỉ mong có một cái lỗ để chui vào, cả đời này không cần phải ra người nhìn mặt người khác.

Trời ạ! Tại sao anh lại muốn đùa kiểu này, không phải anh đã vợ chưa cưới rồi sao? Anh quỳ xuống cầu hôn cô trước mặt mọi người như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Rốt cuộc anh phải tổn thương cô đến mức nào thì mới chịu dừng tay?

Không muốn làm anh khó coi trước mặt mọi người, để mình bị mọi người coi là một người phụ nữ lạnh lùng, máu lạnh vô tình, cô đưa tay nhận bó hoa của anh, lại quay đầu nhìn về phía người quản lý.

“Quản lý, tôi có thể ra ngoài một chút không?” Cô hỏi, sau khi quản lý gật đầu với cô, cô lại áy náy nhìn sang khách hàng của mình,Vu Hàn. “Xin lỗi, cô có thể đợi tôi thêm một chút được không?”

“Không sao, hôm nào đó tôi trở lại là được rồi.” Vu Hàn lắc đầu, mỉm cười đứng dậy. “ Tôi là người rất biết điều, không muốn làm chậm trễ chuyện lớn cả đời của cô, mau đi đi!” Cô trêu chọc. “Đồ tiểu thư, chúc cô hạnh phúc!”

Nhìn những người xung quanh mỉm cười chúc phúc, cô cảm thấy khổ mà không nói ra được, sau nhẹ giọng nói lời cảm ơn, cô nhanh chóng đi ra cửa chính, sau đó tức giận đùng đùng đi đến một góc tối bên cạnh ngân hàng.

“Xe của anh dừng ở phía khác.”

Anh ở sau lưng vẫn dám mở miệng nói chuyện, cô nhất thời không kiềm chế được tức giận, xoay người giơ tay lên, ném bó hoa hồng về phía anh. “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Anh chỉ muốn nói cho em biết em đi nhầm hướng mà thôi.” Lệ Hằng tiếp được bó hoa, vô tội nhìn cô trả lời.

Đồ Đông Nhan dùng sức hô hấp, muốn mình tỉnh táo lại, vì hành động vừa rồi của cô khiến cho những người đi đường dừng lại quan sát. Cô mím môi, đột nhiên xoay người, muốn đi vào ngõ hẻm để tránh đám người, nào biết anh lại cầm tay cô.

“Đi bên này mới đúng.” Anh mỉm cười với cô, trong khi cô chỉ muốn hét thật to vào tai anh.

“Buông em ra, em không muốn đi cùng anh đến đâu hết, em ra ngoài này là muốn nói chuyện rõ ràng với anh thôi.” Cô chịu đựng kích động muốn thét chói tai, lạnh giọng nói với anh.

Anh gật đầu thể hiện đã biết, nhưng không buông cô ra, ngược lại kéo cô đi về hướng khác.

“Lệ Hằng!” Cuối cùng, cô không nhịn được hét lớn.

“Nếu muốn nói rõ ràng mọi chuyện thì nên tìm một chỗ ngồi ngồi xuống rồi nói, không phải sao? Cũng không thể đứng ven đường nói chuyện thế này được!” Anh quay đầu, cho cô một nụ cười dịu dàng, nhưng vẫn ngang ngược kéo cô đi về phía trước.

“Em chỉ muốn nói một câu, đó chính là xin anh sau này đừng làm ra những hành động không thể giải thích như vậy nữa, đừng vì cảm thấy nhàm chán mà chạy đến chỗ em nói giỡn!”

“Hình như đây là hai câu.” Anh không chút để ý đến lửa giận của cô.

Đồ Đông Nhan dùng sức kéo tay mình về, dừng bước nhìn anh.

“Anh nói đùa thôi mà.”

“Không buồn cười chút nào.” Cô bỗng nhiên xoay người rời đi, lại bị anh dùng sức nắm lại, trong nháy mắt kéo cô về bên cạnh mình.

“Anh nói xin lỗi.”

Cảm giác dán chặt vào người anh khiến toàn thân cô cứng ngắc, cô vặn


pacman, rainbows, and roller s