
c lộ ra biểu tình thấp thỏm không yên.
"Đồ
Hạo vân!" Nàng tức giận kêu lên: "Con đem tiền toàn bộ cầm lấy đi
chơi bọ cánh cứng vương giả có phải không?"
Hắn
bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng thối
lui đến nơi mẹ bắt không được, "Không phải con một người chơi mà, Hạo
Đình, Hạo Anh, Hạo Tế, Hạo Lôi bọn họ cũng có chơi." Hắn biện giải cho
mình.
"Đồ
Hạo Vân, con tới đây cho mẹ."
"Mẹ,
con biết sai rồi, mẹ không thể đánh con nha. Mẹ đã nói con trưởng thành, không
thể đánh, muốn dùng lời nói, mẹ đã quên
sao? Hơn nữa đây cũng không phải là trọng điểm." Hạo Vân tranh thủ thời
gian lớn tiếng nói.
"Đây
không phải trọng điểm?" Nàng nheo lại hai mắt, hết sức tức giận, "Vậy
con nói, cái gì mới là trọng điểm?"
"Dì
Đông Nhan nói mẹ kết giao bạn trai, trên cổ có dấu hôn." Hắn nhìn xem
trong nháy mắt mẹ che cổ, hai mắt trợn lên, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận)hỏi: "Mẹ phải giúp con tìm một người cha
sao?" Nói xong, hắn lại bổ sung một câu, "Đây mới là trọng
điểm."
Dù cho
con trai đứng ở trước mắt, Đồ Xuân Tuyết lại đứng ngốc một chỗ, sau đó nhịn
không được chạy tới kế bên bàn máy tính, bàn trang điểm, đem tay
che cổ chậm rãi để xuống.
Dấu
hôn? Ở nơi nào? Rõ ràng sẽ không trông thấy nha!
"Mẹ,
chúng nó tại lỗ tai của mẹ, còn có gáy, mẹ xem không đến a." Một cách tinh
quái tiểu quỷ nhịn không được mở miệng.
Chỉ
thấy nàng đột nhiên đem vòng tại trên đỉnh đầu trường tóc xoăn buông, vô ý thức
đem tay che phần gáy, lúc này mới do dự xoay người mặt hướng con trai, mặt một
mảnh đỏ bừng.
"Cái
kia. . . . . ." Nàng làm như thế nào giải thích?
"Mẹ,
mẹ thật sự phải giúp con tìm một ba ba sao?" Đồ Hạo Vân mở miệng lần nữa
hỏi.
Nàng
đầu tiên là giật mình sửng sốt một chút, mới vội vàng lắc đầu phủ nhận,
"Cái kia không phải. . . . . ."
"Mẹ,
ta hi vọng mẹ có thể tìm được hạnh phúc." Hắn dùng biểu lộ thành tục, chân
thành nói với nàng.
"Hạo
Vân. . ."
"Con
đã trưởng thành, mẹ không cần thay con lo lắng. Con hi vọng mẹ có thể có được
hạnh phúc, cho nên nếu như mẹ thật sự thích thúc thúc, nhất định phải nắm chắc
cơ hội, không cần phải vì con bỏ được không?"
Đồ Xuân
Tuyết kinh ngạc nhìn con trai khuôn mặt chân thành nhỏ nhắn, nước mắt nhịn
không được mơ hồ hai mắt.
Nàng
biết con trai rất hiểu chuyện, cũng so với đứa trẻ năm tuổi đều thành thục cùng
tri kỷ hơn, nhưng là nàng tuyệt đối không thể tưởng được, có một ngày hội theo
trong miệng của con nghe thấy như vậy làm cho nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang
trong lời nói.
Hắn
nói, hắn hi vọng nàng có thể được đến hạnh phúc, hắn chẳng lẽ không biết, có
được hắn chính là nàng hạnh phúc sao?
Con nói
con đã trưởng thành, không cần nàng lo lắng, thử hỏi đam mê bọ cánh cứng vương
giả,con mỗi lần thấy có bộ sưu tập mới ra thì hưng phấn nhịn không được nhảy
lên nhảy xuống, thật sự đã lớn đến không cần nàng lo lắng sao?
Con
nói, không cần phải vì hắn bỏ cơ hội, hắn thật sự cho rằng nàng có thể tiếp
nhận một người không thích con của nàng, không thương con của nàng, không cách
nào đem con của nàng xem không vừa mắt sao? Loại nam nhân như thế sao có thể
đem cho nàng hạnh phúc? Cái này căn bản là không có khả năng!
Đột
nhiên, một đôi tay sám hối nho nhỏ duỗi đưa lên thay nàng chà lau nước mắt trên
mặt."Mẹ đừng khóc. Nếu như con nói cái gì cho mẹ thương tâm..., mẹ có thể
đánh con nha, đừng khóc được không?" khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng là không
biết làm sao cùng sám hối.
Đồ Xuân
Tuyết trông thấy con mình như thế, càng nghẹn ngào nói không ra lời.
"Mẹ"
Nàng
cũng nhịn không được nữa đưa con kéo vào trong ngực, nghẹn ngào khóc ròng nói:
"con chính là hạnh phúc của mẹ, mẹ không cần người khác, chỉ cần có con,
chỉ cần có con là đủ rồi!"
Đồ Hạo
Vân ngẩn ngơ, vội vàng dùng sức lắc đầu. Ý tứ của hắn cũng không phải như vậy,
hắn là hi vọng mẹ có thể tìm tới một người có thể chiếu cố nàng, yêu mến nàng,
hơn nữa làm cho nàng không cần lại vì cuộc sống vất vả bận rộn, cũng không phải
muốn nàng như vậy nha.
"Mẹ.
. . . . ." Hắn vội vàng muốn mở miệng giải thích.
"con
yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không rời đi con." Nàng nhẹ nhàng đẩy con trai
ra, rưng rưng hai mắt nhìn hắn,
"Dù cho ngày nào đó mẹ thật sự gặp một người trong lòng, nhưng là nếu như
hắn không cách nào tiếp nhận con, không cách nào cùng mẹ đồng dạng yêu con, mẹ
cũng sẽ không thích hắn."
"Mẹ,
con không phải ý tứ này, " hắn sốt ruột vì vừa rồi trong lời nói giải thích,
"con hi vọng mẹ có thể hạnh phúc, cũng không muốn nhìn mẹ khổ cực như vậy,
con. . . . . ."
"Mẹ
biết rõ, mẹ cũng biết. Con là con ngoan, là con trai hiếu thuận, mẹ cả đời này
hạnh phúc lớn nhất chính là sinh con."
"Chính
là mẹ. . . . . ." Cứu mạng a! Vì cái gì mẹ luôn xuyên tạc lời của hắn?
"mẹ
biết rõ con không hy vọng mẹ khổ cực như vậy công tác, cũng biết con đau lòng
mẹ, nhưng là nói đi phải nói lại, nếu như con thật sự như vậy đau lòng mẹ vất
vả, vì cái gì luôn không nghe mẹ khuyên bảo, tốn tiền nhiều như vậy chơi bọ
cánh cứng vương giả?"
A a a!
Như thế nào mẹ còn nhớ rõ sự kiện?
"con.