
Thời
đại thay đổi, nhưng giấc mộng con người theo đuổi vĩnh viễn không thay đổi, cho
dù nam nữ già trẻ, nghèo hèn hay phú quý, thậm chí là cô nhi bị bỏ rơi tại viện
trẻ mồ côi, cũng có giấc mộng họ muốn theo đuổi.
Xuân
Tuyết, Hạ Mĩ, Thu Phong, Đông Nhan bốn người là chị em cùng lớn lên trong cô
nhi viện, vẻ ngoài của các cô thì khác nhau, cá tính khác nhau, cách thức bị bỏ
rơi trước cửa cô nhi viện cũng khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ đều có ước mơ
muốn hoàn thành.
Từ nhỏ
đã sinh trưởng trong viện mồ côi nghèo nàn, so với các bạn cùng tuổi cũng
trưởng thành hơn, sớm đặt ra lý tưởng cho cuộc đời, từ năm mười hai tuổi các cô
đã nuôi trong mình giấc mộn vĩ đại.
Nhìn
các bạn học sinh thường có quần áo mới để mặc, mà các nàng lại chỉ có thể nhận
quần áo cũ từ các nhà từ thiện để chống đỡ phong hàn, nhìn học sinh các khóa có
cha mẹ đặc biệt đưa đón, các nàng lại chỉ có thể tự mình cưỡi xe đạp. Các học sinh được ăn, được mặc, được ở chỗ tốt
còn có dư thời gian kết giao bạn trai đến khoe khoang, các nàng chỉ có thể
không ngừng mà cố gắng. Sau đó, tự nói với mình cuối cùng các nàng cũng sẽ có
một ngày trở nên xinh đẹp, trở thành tiêu điểm cho người khác hâm mộ cùng ghen
ghét.
Trong
lúc các nàng trước khi tốt nghiệp tiểu học thì đã xác định được mộng tưởng.
Trời
sinh tính tình ôn nhu Đồ Xuân Tuyết có chút hồ đồ. Bởi vì nàng không có mục
tiêu và hi vọng quá lớn, chỉ biết mình yêu thích đi dạo phố, cũng nghiên cứu
cách ăn mặc của người khác, xem người khác ăn mặc thật xinh đẹp, bản than vì
vậy cũng cảm thất xinh đẹp và vui vẻ. Vì vậy Hạ Mĩ liền vì nàng định ra mục
tiêu là làm phu nhân.
Làm phu
nhân sao? Tựa hồ như có vẻ cùng nàng ưa thích gì đó đầy phù hợp.
Tốt!
Như vậy mộng tưởng của nàng là – Ta muốn làm phu nhân.
Cho nên
bọn họ cố gắng đọc sách, cố gắng kiếm tiền, cố gắng vì giấc mộng của bản thân.
Thời
gian đồng hồ các vì vậy từng giọt, từng giọt trôi qua. Một ngày các nàng đạt
thành mộng tưởng có hay không cũng như cái đồng hồ cát càng lúc càng chồng cao
cát mà tới gần được giấc mơ?
Hay là
thời gian sẽ làm cho các nàng lớn lên và nhận ra rõ rang cái các nàng gọi là
giấc mộng chính là vĩnh viễn cũng đạt thành không được nguyện vọng, cho nên mới
được gọi là giấc mộng.
Sự
thật, chân tướng, kết quả cuối cùng là ra sao?
“Em
không phải ban ngày còn đi học sao?”
“Đúng”
“Cha mẹ
em đồng ý cho em buổi tối ra công tác sao?”
“Em là
cô nhi”
“Á!
Thật xin lỗi”
“Không
sao” Đồ Xuân Tuyết mỉm cười lắc đầu trên mặt không thấy xuất hiện một tia tự ti
là cô nhi nào hoặc là một tia thù hận.
Thái Mĩ
Lâm lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt này nhu thuận, thuần khiết làm cho nàng có
cảm giác như đang tắm gió xuân, phát hiện mình từ đáy lòng tự nhiên yêu mến cô
gái này.
Thân là
nhà phục sức quốc tế nổi danh quàn lí khu Đài Bắc, nàng luôn luôn xem trọng
những người có kinh nghiệm, bằng cấp hơn nữa còn phải thông qua các cuộc thi
khảo nghiệm, mới có thể chính thức trúng tuyển. nhưng trước mắt là cô gái vừa
hơn mười tám tuổi này lại làm cho nàng có loại xúc động không thể giải thích được muốn phá lệ một lần
để mướn người.
Là vì
cô gái là một cô nhi nên dẫn phát lòng trắc ẩn của nàng sao?
Không
đúng, nàng nên xem trọng năng lực, tính dẻo dai và nguyên tác mới đúng. Tuy
nhiên hiện tại mà nói, nói như thế còn có chút quá sớm. Nhưng cô gái này còn
tràn đầy tính không xác định, Thái Mĩ Lâm nàng có kinh nghiệm nhiều năm trong
việc lựa chọn người. nàng tin tưởng cô gái trẻ tuổi trước mắt này, tương lai có
thể tại đây có thể giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi.
Nàng
đối với ánh mắt của chính mình luôn rất có lòng tin.
“Nếu
như chị mướn người theo lời của em, nhanh nhất khi nào thì có thể tới làm?”
Đồ Xuân
Tuyết ngạc nhiên, mở lớn mắt
“Ngày
mai có thể” nàng trả lời ngay
“Tốt,
vậy ngày mai buổi chiều sáu giờ em đến báo danh”
“Cám ơn
chị, quản lí. Em sẽ cố gắng hết sức để công tác tốt, cám ơn chị!” nàng lập tức
từ trên chỗ ngồi đứng lên không ngừng cúi đầu cám ơn.
“Trước
đừng nên cao hứng quá sớm, công ty quy định có ba tháng thử việc, cho dù là
sinh viên làm việc không công cũng không có ngoại lệ. cho nên ba tháng kế tiếp,
nếu như em làm việc không tốt hoặc khó coi đều có thể làm mất đi phần công tác
này”
“Không
quan hệ” trong giọng nói của nàng vẫn tràn đầy lời cảm tạ “cám ơn quản lí cho
em cơ hội này, em nhất định sẽ cố gắng, cũng sẽ làm việc cho giỏi để thông qua
ba tháng thử việc này”
“Chị
mong là vậy” Thái Mĩ Lâm mỉm cười nói.
Đồ Xuân
Tuyết dùng sức gật đầu, một lần nữ hướng tới quý nhân của nàng nói cảm tạ: “Cám
ơn quản lí đã nguyện ý mướn em, cám ơn”
“Như
vậy ngày mai chúng ta gặp lại”
“Vâng.
Cám ơn chị lần nữa, quản lí. Ngày mai gặp”
“Đồ
Xuân Tuyết, chuẩn bị đóng cửa” một giọng nữ không kiên nhẫn la lớn
“A,
vâng”
“Đồ
Xuân Tuyết, đi ra ngoài thúc đẩy vật phẩm giá rẻ đặc biệt (tóm lại là đi
ra tìm cách nhanh chóng bán đồ rẻ).” Một âm
thanh khác càng không có ý tốt.
“A,
vâng” lập tức nghe theo
“Đồ
Xuân Tuyết, lấy chổi vào sàn nhà trong