
nếu ta phải gặp tiểu nhân, vậy
mặc cho số phận đi” lời còn chưa dứt, Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy cổ chợt lạnh,
nàng thật cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào chạm vào, nhất thời trong lòng cả
kinh, ” Ngươi không được a, lấy đao đặt trên cổ vợ?”
“Đối phu
quân lời nói bất kính, ngươi còn dám xưng là vợ chồng?”
“Lão đại!
Ta cầu xin ngươi lý trí một chút được không? Chẳng lẽ ta một câu nói sai thì
phải chết sao?”
Tĩnh Huyền
Phong không nhanh không chậm buông đao, hắn trịnh trọng nói, “Thân là hoàng tử
phi, mỗi tiếng nói cử động của ngươi đều có người nhìn vào, hay là ngươi hy vọng
chính mình trở thành đối tượng cho dân chúng trà dư tửu hậu nói giỡn?”
Cổ Tiếu
Tiếu ra vẻ kinh ngạc trừng lớn mắt, “Nha, ta nay thành nhân vật của công
chúng, ân ân ân, về sau sẽ chú ý, cũng không biết có thể hay không có đội vệ
sĩ đi theo họa…”
Tĩnh Huyền
Phong không hiểu nàng đang hồ ngôn loạn ngữ chuyện gì, tùy tay niết cằm của
nàng, nhìn cặp mắt to vô thần của nàng, “Ngươi từ nhỏ chính là người mù sao?”
Cổ Tiếu
Tiếu cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn thổi tới chóp mũi mình, không mất thời
cơ trình diễn tiết mục khổ tình, “Ân, vừa sinh ra đã là người mù, suốt ngày
trong bóng đêm thống khổ giãy dụa, nhớ rõ mới trước đây, ta vì có thể thuận lợi
đi ra cửa,liền đầu rơi máu chảy, tự mình làm một chút cơm, trên tay lại
bỏng tới mức sưng phồng… Thực thê thảm đi?”
Tĩnh Huyền
Phong yên lặng một cái chớp mắt, tùy theo gật gật đầu, “Nói đến như thế, ngươi
có thể sống đến hôm nay cũng coi như sinh mệnh ương ngạnh , xem ra ta phải
nghĩ nhiều biện pháp sửa trị ngươi “
“…” Cổ
Tiếu Tiếu nhất thời hít một ngụm khí lạnh, may mắn nàng chưa nói chính mình
ngã xuống vách núi lại có thể leo lên, nếu không tên cầm thú này khẳng định
phải thử một chút.
Tĩnh Huyền
Phong giơ cằm của nàng lên nhìn về phía ánh của nàng mắt, “Thật sự một chút
sáng đều không cảm thấy sao?”
“Ân, tối
đen.” Cổ Tiếu Tiếu lần này thành thật trả lời.
Tĩnh Huyền
Phong tựa hồ thực vừa lòng với đáp án này, liền cởi áo tháo thắt lưng đổi điệu
chú rể hồng trang (giờ em đã hiểu tại sao anh vừa lòng =3=)… Cổ Tiếu
Tiếu cảm thấy trên mặt bị cái gì đó trùm kín, vừa kéo xuống lại bị
cái khác trùm lên, nàng thở dài, “Ta nói tam hoàng tử thân ái, ta không phải
giá treo quần áo của ngài “
Tĩnh Huyền
Phong cảm thấy năng lực lĩnh ngộ của nàng quả thật có điểm thấp, kiên nhẫn nhắc
nhở nói, “Ta là bảo ngươi đứng lên hầu ta thay y phục “
Cổ Tiếu
Tiếu khó tin chỉ chỉ chính mình, “Ta ngay cả thay quần áo chính mình đều thành
vấn đề, ngươi còn bảo ta hầu hạ ngươi? Nga, cũng đúng, nếu không khó xử ta,
trong lòng ngươi là cỡ nào cỡ nào khó chịu a…”
Tĩnh Huyền
Phong không thèm phủ nhận, đổi quần áo xong lại đem một bộ quần áo đưa cho
nàng, “Muốn ta giúp ngươi thoát sao?”
Cổ Tiếu
Tiếu theo bản năng che “Sân bay” … Này căn bản dáng người ngay cả sắc dụ cũng
không có, nếu không nàng tình nguyện dùng thân thể đổi lấy bình an, “Không cần,
ta sợ phiền tay của ngài” nàng vừa nói vừa chuẩn bị tháo mũ phượng, nhưng
cũng không biết đám cung nữ kia đem thứ này trạc ở trên đầu nàng thế nào, rút nửa
ngày một chút cũng chưa động, “Giúp ta đem cái này tháo xuống, đa tạ “
Tĩnh Huyền
Phong ứng thanh đi lên trước đùa nghịch trong chốc lát, chỉ nghe Cổ Tiếu
Tiếu nhe răng trợn mắt kêu to không ngừng, hắn không khỏi hơi hơi nhíu mi, “Đừng
kêu, nữ nhân thật sự là phiền toái “
Cổ Tiếu
Tiếu chỉ cảm thấy da đầu run lên, nàng hướng phía trước tùy ý đẩy hắn một
phen, nhưng lòng bàn tay lại vừa vặn chộp vào đũng quần của hắn (hự, mù
cũng có cái… :”>), Tĩnh Huyền Phong tại chỗ bất động, nhìn nhìn vị trí
tay của nàng, nhất thời lui về phía sau hai bước, liền hổn hển nói, “Biết được
chính mình không thấy cũng đừng có sờ loạn, biết không? !”
Cổ Tiếu
Tiếu xấu hổ ho khan hai tiếng, “Hô to gọi nhỏ cái gì? Bình tĩnh…”
Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng mặt không đỏ tâm không khiêu, một mạch đem mũ phượng trên đầu
nàng nhổ xuống, Cổ Tiếu Tiếu kinh kêu một tiếng, mái tóc đen như thác nước
phân tán tinh tế trên thắt lưng, nàng đau đến khóe mắt đầy nước, trong lòng
thầm mắng tên cầm thú này không chết tử tế được, nhưng ở ngoài mặt chính là
không dám lên tiếng chỉ nhu nhu da đầu.
Tĩnh Huyền
Phong thấy nàng một bộ dáng tội nghiệp, ngồi ở góc xe ngựa sáng sủa yên lặng
xem xét… Mà Cổ Tiếu Tiếu đợi trong chốc lát không nghe được thanh âm gì,
nàng vừa nức nở vừa cởi tân nương trang cồng kềnh, lầm bầm lầu bầu nói thầm,
“Vương bát đản… Tiểu cô nãi nãi nếu có thể thấy, phi sát… Xuy ngưu (trâu ngu?),
phi ngược ngươi đến sống cũng không được… Xuyên qua trở thành người mù liền
đủ không hay ho , còn muốn chịu đựng ngươi, bức ta nóng nảy, ta sẽ chết ở trước
mặt ngươi, làm lệ quỷ mỗi ngày hù dọa ngươi… Ô ô…”
“…” Tĩnh
Huyền Phong mím môi nghẹn cười, tiểu manh nhi còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, xem
ta ngày sau như thế nào chỉnh ngươi.
Cổ Tiếu
Tiếu phát h