
(ý nói người phương Đông ta xxoo thì cứ chuyên tâm làm thôi, =))~)
“Vô nghĩa “
“…” Cổ
Tiếu Tiếu mắt trợn trắng buông tha, này thuyết minh tổ tông hai người bọn họ
quả thật đều là người Trung Quốc.
Ở dưới
kích tình bắn ra bốn phía thanh thanh ái muội, nàng không tự chủ được vuốt ve
hai má Tĩnh Huyền Phong, khi kết thúc cuộc yêu, ánh mắt trao nhau ở giờ khắc
này có vẻ vô cùng trọng yếu, thực hy vọng có thể thấy rõ dung mạo của hắn, hoặc
cười hoặc tức giận, có lẽ lại là bản thân hy vọng quá xa vời…
Tĩnh Huyền
Phong sau khi kịch liệt qua đi tựa trong lòng vào nàng, thở dốc hôn lên đầu
vai nàng, tựa hồ đã phát hiện một chút mất mát trên nét mặt nàng, “Ngươi sao
vậy?”
Cổ Tiếu
Tiếu mỏi mệt ngã người lên hắn, “Ngươi đoán xem ta còn có cơ hội khôi phục
thị lực không…”
Này đối với
Tĩnh Huyền Phong mà nói sao không phải là một loại khuyết điểm, nhưng rất nhiều
việc cũng không thể theo ý mình, “Cơ hội phải dựa vào chính mình đoạt
lấy, chỉ cần không buông tay chắc chắn có biện pháp”
“Ta chỉ muốn
nhìn ngươi một chút, liếc mắt một cái là tốt rồi” Cổ Tiếu Tiếu uể oải thở
dài, lẩm bẩm, “Trước kia khi học tiểu học thấy bạn học khác mang kính mắt cảm
thấy rất nhã nhặn, ta liền nằm đọc sách, dán mắt vào TV xem phim, một lòng một
dạ muốn làm yếu thị lực để được đeo kính mắt, hiện tại ngẫm lại thực ngây
thơ, nói một bộ hảo thị lực là cỡ nào trọng yếu a…” (giống ta òi, có điều
ta là khi trung học a, học theo truyện tranh thì phải, hắc hắc)
Tĩnh Huyền
Phong không thèm bình luận cười cười, chỉ cần hồ ngôn loạn ngữ có thể làm
lòng nàng thư thái một chút, muốn nói cái gì liền nói cái đó.
Hắn nắm tay
Cổ Tiếu Tiếu ở trong tay, mười ngón gắt gao đan vào nhau, tựa hồ dùng hành
động để nói ra lời thề, “Chỉ cần ta Tĩnh Huyền Phong còn sống một ngày, sẽ
không khiến ngươi cảm thấy sợ hãi hắc ám nữa, chỉ cần là tay của ngươi, ta
cả đời đều nguyện cầm”
Cổ Tiếu
Tiếu không khỏi giật mình, lục phủ ngũ tạng như có dòng nước ấm quay cuồng, dị
thường cảm động, ai nói nam nhân của nàng không hiểu phong tình? Tha đi ra
ngoài chém! (còn ko phải là ngươi sao?)
“Ôi a, nghe
thực chân ái…” Nàng ra vẻ thụ sủng nhược kinh trừng lớn mắt, thuận thế ôm lấy
Tĩnh Huyền Phong hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước, “Ngươi đã
nhiệt tình yêu thương như vậy, ta liền cố mà làm cùng ngươi đi tới thiên nhai
đi”
“…” Tĩnh
Huyền Phong lạnh liếc nàng một cái, thật không hiểu là ai không hiểu phong tình!
Cổ Tiếu
Tiếu hắc hắc vui vẻ nhảy lên trên giường, từ trong bọc hành lí lấy ra mấy
bộ xiêm y, tâm tình tốt dò hỏi, “Ngươi thích ta mặc bộ màu nào?”
“Đều được”
Tĩnh Huyền Phong tùy ý tất cả, Cổ Tiếu Tiếu nhất thời không vui ý chu miệng
lên, “Không mặc cũng được sao?”
“Ngươi thử
xem?” Tĩnh Huyền Phong vẻ mặt ôn hoà uy hiếp nói, Cổ Tiếu Tiếu ở dưới “Dâm
uy” không dám tiếp tục tranh luận, chỉ nói nhỏ càu nhàu, nói một câu mặc cái
gì hắn đều thích thì có làm sao? Người này thực không ngọt ngào ai… Tĩnh
Huyền Phong bất đắc dĩ thở dài, tùy tay cầm lấy một bộ màu phấn hồng đưa cho
nàng, cường điệu nói, “Quần áo dùng để che, khôi giáp dùng để bảo hộ”
“…” Nếu
nhà thiết kế thời trang nghe nói như thế khẳng định sẽ muốn bóp chết Tĩnh
Huyền Phong, Cổ Tiếu Tiếu tức giận giật lấy quần áo tự mình mặc vào, Tĩnh
Huyền Phong thấy thế bắt lấy thời cơ, lơ đãng hỏi, “Người đưa ngươi tới đang ở
nơi nào?”
“Ở ngoài cửa
hoàng cung…” Cổ Tiếu Tiếu tức khắc im tiếng, giảo hoạt a, nàng… trúng kế
Tĩnh Huyền
Phong nhất thời vỗ bàn đứng lên, giận bước hướng ngoài cửa đi đến, Cổ Tiếu
Tiếu bối rối mặc quần áo, cấp bách nhảy xuống giường ôm lấy đùi Tĩnh Huyền
Phong không buông tay, “Đại Ngưu, Tiểu Ngưu vì nợ ta bạc, mới bị buộc bất đắc
dĩ đưa ta đến, đừng làm khó dễ bọn họ được không?”
Tĩnh Huyền
Phong dừng một chút, “Ngươi có bạc?”
“…” Cổ
Tiếu Tiếu khóc không ra nước mắt cúi đầu nhận sai, “Ta chơi mạt chược thắng”
nàng gặp sự tình bại lộ, không đợi Tĩnh Huyền Phong ngồi xuống ghế thẩm vấn, đã
đơn giản khai hết rõ ràng.
Đợi nàng kể
lại xong, Tĩnh Huyền Phong khó có thể tin cao thấp đánh giá nàng, giờ phút này
tựa hồ đã chết lặng đến quên cả tức giận, hắn cười khổ một tiếng bình tĩnh
nói, “Thân là nhị phẩm Trấn Nam Vương phi, cư nhiên lại chơi bài bạc với nô
tài trong phủ? Ngươi lại còn là người mù, càng vớ vẩn hơn là còn thắng”
Cổ Tiếu
Tiếu đắc chí gật gật đầu, hưng trí bừng bừng nói, “Ừ! Muốn nói tới việc chơi
mạt chược này, ta nhưng là…”
“Ta đang
khen ngươi sao?”
“…” Cổ Tiếu
Tiếu lại cúi đầu, trong hoàng cung kỳ thật có mấy hoạt động chơi mạt chược
đùa giỡn bài bạc linh tinh giải trí, nhưng phải ngồi theo địa vị cao thấp một
bàn, nàng sao nhớ rõ được nhiều quy củ như vậy a, mà đó là quy củ trong
cung… Trí nhớ của thân thể này tựa hồ càng ngày càng mơ hồ, phải thường
xuyên nhắc nhở mới có thể nhớ tới thất thất bát bát.
Tĩnh Huyền
Phong