
i bất lực,
vừa đau đớn. Tại sao cô vẫn cứ thế....... Anh phải làm thế nào?.......
Nó cứ đứng im đấy, nhìn dáng người mỏng manh yếu đuối của cô gái đang
ngồi khóc trên giường. Dạo này trông cô gầy đi nhiều quá. Da dẻ xanh
xao, nhợt nhạt, khuôn mặt hốc hác có lẽ đã mất ngủ khá nhiều. Nó thật
muốn biết trên đời có cái gì là vẹn tròn không? Đôi lứa đang yêu nhau mà cứ phải chịu những nỗi bất hạnh ập xuống, chia rẽ, xa lìa.......
Uyên Uyên nói trong nước mắt:
- Cậu còn..... đứng..... đó làm gì?
Nó nói nhẹ:
- Tôi muốn biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Bệnh của cậu có chết được ngay đâu, chỉ cần điều trị và tĩnh dưỡng thì còn lâu mới chết được. Cậu cứ
xua đuổi Hoàng Anh như thế, cậu nghĩ là sẽ tốt cho anh ấy ư?
Uyên Uyên càng khóc nhiều hơn:
- Cậu không hiểu, cậu sẽ không bao giờ hiểu. Cậu có biết cảm giác lúc
này của tôi không? Cậu có biết ranh giới giữa sự sống và cái chết mong
manh đến chừng nào không? Cậu có biết khi nhìn người mình yêu phải chăm
sóc, thương hại một kẻ sắp chết là mình, cảm giác đó khó chịu và đau đớn thế nào không? Cậu có hiểu được không???
Nó hơi nheo mắt lại:
- Tôi chỉ thấy cậu thật ích kỷ. Cậu chỉ nghĩ đến cảm nhận của riêng mình mà không đứng ở vị trí của anh ấy để suy nghĩ. Cậu buồn, cậu đau, vậy
anh Hoàng Anh thì không à? Cậu có biết anh ấy cũng không ngủ được suốt
mấy hôm nay, ăn rất ít và sáng sáng đến nhà cậu từ sớm. Cậu có thấy anh
ấy đang gầy đi không? Làm thế này, không những cậu đang tự hành hạ mình
mà còn khiến anh ấy đau khổ hơn, mệt mỏi hơn.
Uyên Uyên hơi ngước đôi mắt mọng nước lên nhìn nó. Nó quay lưng đi:
- Nếu còn yêu nhau thì hãy trân trọng thời gian ở bên nhau, đừng để đến lúc mất nhau rồi mới hối hận, đau khổ.
Nó bỏ ra ngoài, để Uyên Uyên suy nghĩ. Nó cứ liên tưởng tới chuyện của mình, lại thấy mình trở nên yếu đuối. Nó vò đầu:
- Assh, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.........
Bây giờ phải về ăn cơm để đến bar. Tối nay tụi nó được Trần gia triệu tập.
Nó phóng xe đến quán bar, cả 8
người kia đều có mặt đầy đủ. Trần Duy tuy là con của ông Trần nhưng vẫn
là cấp dưới của nó, cậu lại đang ở cùng nhà với Kỳ nên cũng ra đây.
Hoàng Kỳ biết hôm nay sẽ gặp "ông ta", nửa muốn đi, nửa không muốn. Ông
ta bỏ rơi mẹ con cậu hơn chục năm nay, đâu ngó ngàng gì đến. Nhưng cái
làm cậu băn khoăn nhất chính là tại sao ngày đó, người mà ông ta chọn
lại là Duy.....
Tụi nó đến nơi, Trần gia vẫn đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc ở cuối
dãy bàn họp. Nhìn thấy Kỳ, ông ta thoáng chau mày 1 chút. Nhưng đây là
cuộc gặp mặt giữa người đứng đầu tổ chức "S" và 9 thủ lĩnh trẻ của giới
học sinh, ông không thể vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng được, đành
vào thẳng vấn đề:
- Dark Moon. Tôi muốn giao cho các cô cậu một nhiệm vụ đầu tiên vô cùng quan trọng. Các cậu sẵn sàng chứ?
Tụi nó mỉm cười:
- Đương nhiên rồi, Trần gia!
- Vậy thì tất cả nghe cho rõ đây. Ở Hồng Kông có 1 băng đảng mafia rất
mạnh, luôn đối đầu với S, gần đây chúng luôn gây sự với ta, chặn các
đường vận chuyển và làm nhiễu hệ thống cũng như hành hung người của ta.
Bây giờ, với tư cách người lãnh đạo của S, ta ra lệnh cho Dark Moon cùng 1 số anh em qua Hồng Kông để giải quyết. Mong các bạn sẽ hoàn thành
tốt.
Nó ngẫm nghĩ 1 chút rồi hỏi:
- Đối đầu với một băng đảng như vậy, chúng tôi cần 1 số thứ........
Trần gia mỉm cười:
- Tất nhiên rồi. Các cậu có thể sử dụng 1 số trang thiết bị, chúng tôi
sẽ đưa tất cả đi luyện tập và đến Hồng Kông trong 3 ngày tới.
Tùng cũng hỏi:
- Chắc hẳn S có đầy đủ dữ liệu về băng đảng đó hơn chúng tôi rồi. Chúng
tôi muốn được truy cập vào trang web của tổ chức để khai thác thông tin.
- Được, trợ lí của tôi sẽ giúp đỡ các cậu. Không còn câu hỏi nào nữa chứ?
White và Duy cùng hỏi:
- Chúng tôi được gì sau vụ này?
Trần gia nhoẻn cười. Không những Duy mà còn cả tên White này cũng có
những toan tính của một con sói, rất thích hợp để làm người của S......
- Các cô cậu sẽ chính thức trở thành một trong những người lãnh đạo S,
được chia 15% lợi nhuận khi triệt phá được băng đảng kia, và hơn hết, là để chứng minh với S lòng trung thành của mình.....
Ánh mắt ông ta rất sâu. Ánh mắt xoáy vào tâm can người khác 1 cách đáng
sợ. Tụi nó hiểu nhiệm vụ lần này chính là để lấy tụi nó làm vật tế, mà
tụi nó không thể chối từ. Nếu thành công thì sẽ được tin dùng, còn không thì sẽ là tấm lót đường cho người của ông ta đi xử lí băng đảng kia một cách dễ dàng hơn. Nhưng như đã nói, tụi nó KHÔNG THỂ chối từ.
Nó tiến lại gần Trần gia, người của ông ta cảnh giác đứng lên trước
nhưng bị ông ta giơ tay ngăn lại. Nó mỉm cười, đưa tay ra bắt:
- Nhất định chúng tôi sẽ thành công!
Ông ta cũng cười, bắt tay nó. Quả nhiên nó không hề ngu ngốc chút nào.
Cái bắt tay đó như chứng minh nó đã là đối tác, là người của tổ chức,
tức là chuyến đi lần này giống như một vụ làm ăn chứ không phải một thử
thách. Đồng thời cũng muốn khẳng định với ông là không thể làm khó được
tụi nó bởi tụi nó nhất định thành công.
Kỳ nãy giờ luôn chăm chú theo dõi con người đối diện. Trước đây cậu chỉ
tình c