
đứng dậy, lại kéo Angus đi:
- Dạ thôi ạ. Đi thôi!
Angus vừa mệt vì la hét nãy giờ, vừa đói sôi cả bụng, không chịu đứng lên:
- Từ đã, tôi đói lắm rồi._ Hắn quay sang chị chủ quán_ Chị có thể bảo họ nhường cho chúng tôi 2 suất được không, chúng tôi sẽ mua với giá gấp
đôi?
- Không được rồi em ạ, họ bao cả rồi, chị không còn cách nào khác. Thành thật xin lỗi.
Nó bực mình nói Angus:
- Anh có đi không thì bảo, tôi cho ở lại đây luôn đấy!
Angus cau mày giận dỗi đứng lên. 2 người đang đi ra khỏi quán thì:
- CÓ LÊN! CỐ LÊN!
- OAAAAAAAAAAAAA! THẮNG RỒI!!
Nó và Angus bực mình quay lại nhìn 2 kẻ đã mua hết bánh trong quán, nó
giật thót mình khi thấy mọi người giãn ra 1 chút, lộ ra khuôn mặt 2
người phía trong: Kỳ và Linh Lan!!!
Nó giật vội tay Angus đi nhưng chị chủ quán đã gọi to:
- Hai em trai ơi! Có ăn bánh nữa không chị làm tiếp cho này, vẫn còn dư bột!
Mọi người quay ra nhìn, Nó đau khổ nuốt nước bọt cái ực. Angus lại còn "vô tư" và "duyên dáng":
- NÀY, Vũ Hoàng Minh, vào ăn đi, tôi đói lắm rồi!
Thế là hết! Nó không còn gì để nói nữa. Angus à, nếu giết người mà không phải vào tù thì nó đã giết cậu hàng nghìn hàng vạn lần rồi đấy!!!
Hoàng Kỳ đang không cam chịu kết quả thua cuộc vụ ăn thi với Linh Lan, lại thấy nó đang kéo Angus đi thì như bùng phát:
- Hoàng Minh! Cậu...........
Nó vuốt mặt nhăn nhó:
- Nản thật!
Angus và Linh Lan không hiểu gì nhưng cũng mặc kệ, quay lại với việc của mình:
Angus:
- Chị làm nhanh được không? Tôi sẽ trả tiền gấp 3.
Linh Lan:
- Trả tiền đi thôi, ĐỒ - THUA - CUỘC!
Kỳ gằn từng chữ:
- Cô im đi!
Linh Lan vẫn cứ như trêu ngươi:
- Tôi có miệng để nói, anh là gì mà bắt tôi im!?
Hoàng Kỳ lôi tiền trong ví ra, đặt hết tiền mặt lên bàn trả cho chị chủ quán. Chị ta sáng rực mắt lên. Cậu quay lại chỗ nó, kéo nó đi trong khi Angus đang hăng hái ngồi trước nồi đợi bánh. Thấy vậy, cả hắn và Linh
Lan cùng hét lên:
- NÀY!!!
Kỳ kéo nó ra ngoài, túm chặt cổ tay nó làm nó phải vừa nhăn nhó vừa cười cầu hòa:
- Ha... ha... Hôm nay trời đẹp nhỉ!?
Nó vừa nói xong thì sấm "đoàng" 1 cái, trời đen kịt mây lại. Nó lẩm bẩm
trách móc ông trời rồi lại cười mếu với Kỳ, không biết phải nói gì hơn:
- Cậu...... chưa về sao? Hôm nay cũng mệt rồi mà...... A!........... Ý
tôi là..... cậu cũng đến đây ăn bánh à..... à mà không, cậu đi cùng với
Linh Lan đấy à....... ôi trời..........
Tại sao nó nói câu nào cũng làm cậu tức điên lên được thế này.........
Nó đuổi cậu về rồi lại đi với tên Angus, trong khi đang "nhận lời" làm
"bạn gái" cậu. Nó coi cậu là gì hả? Con cún thích thì ôm, không thì đá
à? Cậu dừng lại, quay bộ mặt hình sự nhìn nó:
- Cậu nói đi!
Nó nhăn nhở:
- Ha... ha ha.... nói..... gì??
Kỳ gần như gắt lên:
- NÓI TẠI SAO CẬU ĐUỔI TÔI VỀ RỒI LẠI ĐI VỚI HẮN!!
Nó nghiêng người bịt tai lại, đợi cậu hét xong thì cũng...... lấy giọng, "nhẹ nhàng" cất lên:
- ĐỪNG CÓ HÉT VÀO TAI NGƯỜI KHÁC NHƯ THẾ!! (=.=") Tôi về rồi đi với ai là quyền của tôi chứ, cậu là gì mà quản được tôi!!??
Hoàng Kỳ chợt nghĩ, nó và Linh Lan..... giống nhau thật đấy! Cậu cảm
thấy ruột gan mình như lộn tùng phèo cả lên. Ăn đến lê lết rồi lại còn
tức giận quát nó nữa, cái bụng tức phát đau lên. Cậu vừa ôm bụng vừa
nói ngắt quãng:
- Cậu.... đang là.... "bạn gái" tôi! Đồ khốn!
- Bạn gái? Bạn gái thì.........
Nó đang định nói tiếp thì nhận ra Angus và Linh Lan đã ra tới nơi:
- CH... à, anh Minh, anh làm gì thế? Tên Hoàng Kỳ kia, anh ăn nhiều thế mà còn đi phăng phăng ấy nhỉ? Uả, mà anh ta bị làm sao thế?
Angus nhìn nó bằng 1 ánh mắt không biểu cảm mà nó không thể xác định
được đó là ánh mắt gì, đành chỉ nhún vai 1 cái rồi quay sang chỗ Kỳ.
Linh Lan đang đến xem cậu ta thế nào. Cậu gạt cô nàng ra, vừa ôm bụng
thật chặt vừa cố ngước lên nhìn nó, mắt nổi từng đường gân đỏ:
- Tránh.... ra! Cậu.... phải..... lo..... cho tôi......! Vì....... cậu là..........
Nó lại gần chỗ cậu, vừa cười cười với 2 người kia vừa nói to, át đi giọng Kỳ:
- Ha ha, chắc cậu ăn no quá đấy mà. Tôi đưa cậu đến viện nha!
Nói rồi nó chặt 1 cái vào sau gáy Kỳ, không cho cậu kịp thốt lên bất cứ 1 lời nào nữa. Linh Lan và Angus chỉ đứng nhìn hành động "giấu giếm công
khai" của nó, không nói gì mà cũng không còn gì để nói, nghĩ là nó bực
mình với Kỳ nên làm vậy.
Nó vội gọi cấp cứu và tranh thủ nói cho Angus biết Linh Lan là em họ
mình. Linh Lan trước đây mà thấy trai đẹp là thể nào cũng cua bằng được
rồi đá trong vài ngày, có khi chỉ vài giờ. Nhưng giờ đứng trước Angus,
cô lại không mảy may bận lòng mà lại đi lo lắng cho cái tên đang ngất đi trên băng ca. Cả 3 ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ mà đứng ngồi không yên. Nó bèn gọi điện cho Duy đến, gọi cho cả Tiêu Dương và Quốc Huy luôn.
Mọi người tập trung lại ở ngoài, đợi tin của bác sĩ. Trần Duy lo lắng
hỏi tình hình và lý do Kỳ bị như vậy, nó lấp liếm đoạn đi chơi với cậu
còn Linh Lan thì hơi cúi đầu xuống, vừa ngại vừa thấy có lỗi. Đang lúc
hầu như ai cũng lo lắng cho hắn, kể cả nó, thì nó lại có điện thoại:
- Alô, Tùng hả, chuyện gì mày, tao đang vướng vài chuyện.