
mặt. Nheo mắt và lắc lắc cái đầu, hắn nhận ra nó đang bị trói ở
chiếc ghế bên cạnh, vẫn đang bất tỉnh. Hắn cũng bị trói chặt vào 1 chiếc ghế đơn trước mặt chúng. Hắn tức giận, giẫy giụa:
- Các người là ai? Thả chúng tôi ra nhanh!!
Tên đại ca ngồi trên ghế, xoay xoay cái bơm kim tiêm có chứa 1 ít dung dịch trong suốt, từ tốn nói:
- Đừng phản ứng ngu ngốc thế chứ chú em? Mày không nhận ra con nhỏ đó có thể bị tao bóp chết bất cứ lúc nào à?
Mắt Angus chợt lóe lên, gằn giọng:
- Anh dám?
Tên đó cười lớn:
- Ha ha ha, mày nghĩ tao là ai? Có gì trên đời này mà tao không dám làm
chứ? Nhưng mày yên tâm, trước khi có được tiền chuộc từ cái công ti khỉ
đó thì chúng mày chưa chết được đâu.....
- Các người.......
Bỗng 1 thằng đàn em của tên đó chạy vào:
- Đại ca, mụ giám đốc đó muốn gặp thằng cao kều này!
Tên đại ca nhìn Angus thăm dò rồi hất đầu đồng ý. Thằng đàn em bật loa ngoài rồi đưa điện thoại lại sát tai Angus:
- Alô? Nhạc mẫu, vâng, hiện tại tụi con vẫn an toàn...... SAO CƠ Ạ??
Mặt Angus chợt biến sắc, bọn bắt cóc hơi nhíu mày khó hiểu nhìn mặt hắn càng ngày càng trở nên đáng sợ.....
- Các người cũng nghe rồi đấy, cô ấy bị tiểu đường, phải tiêm insulin
trong vòng 2 tiếng tới.... Mau thả chúng tôi ra, cô ấy cần được đến bệnh viện. Mà tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh? Cấc người đã làm gì hả??
Tên đại ca có hơi suy nghĩ 1 chút rồi nói:
- Vậy thì còn 2 tiếng để người của mày chuẩn bị tiền và mang đến đây. Nó chưa chết ngay được đâu.
- Chết tiệt!! Tôi sẽ cho các người tiền, thả chúng tôi ra!!
- Nhưng điều chúng tao muốn đâu phải chỉ có tiền.....
Angus run sợ nhìn tên đó giơ kim tiêm và tiến lại chỗ nó:
- Anh định làm gì? Đó là thứ gì? NÀY, ĐỨNG YÊN ĐÓ!!! ANH MUỐN GÌ HẢ??
- Hừ, chú em làm gì mà nóng thế. Biết đâu cái này lại thay thế được cho insulin gì đó thì sao......... ha ha ha....
- KHÔNG!! Này, anh kia, anh làm gì tôi cũng được, đừng đụng đến cô ấy!!
Tên kia cười gian xảo:
- Tao sẽ tha cho nó nếu mày tự rạch mặt mình, được chứ?
Angus hơi giật mình. Khuôn mặt và cơ thể là thứ quý giá nhất của 1 người mẫu. Hắn quay sang nhìn nó đang bất tỉnh, thầm cười mình tại sao lại phải phân vân. Tất nhiên hắn sẽ chọn.......
Tên kia cười gian xảo:
- Tao sẽ tha cho nó nếu mày tự rạch mặt mình, được chứ?
Angus hơi giật mình. Khuôn mặt và cơ thể là thứ quý giá nhất của 1 người mẫu. Hắn quay sang nhìn nó đang bất tỉnh, thầm cười mình tại sao lại
phải phân vân. Tất nhiên hắn sẽ chọn....... phương án tốt nhất!
- Đưa dao đây!
- Hả?
- Muốn tôi rạch mặt thì phải cởi trói và đưa dao đây chứ?
Bọn chúng hơi ngạc nhiên, lật đật cởi trói và đưa cho hắn 1 con dao rất
bén. Để đề phòng, chúng cho 1 thằng kề dao lên cổ nó. Hắn hơi bất an
nhìn khuôn mặt trắng bệch của nó rồi khẽ đưa dao lên xăm soi:
- Dao tốt đấy!
Tên đại ca nhếch miệng tự hào:
- Đương nhiên rồi! Dao gia truyền của nhà tao đấy!
- Vậy lấy mày thử dao là thích hợp nhất nhỉ?
Angus ngay lập tức đá 1 phát vào bụng tên đó và xoay người ra sau, đưa dao lên ngang cổ y:
- Bảo tên kia cởi trói cho cô ấy!
Y sợ hãi đến vã mồ hôi, lắp bắp:
- Chúng mày! Cơ... cởi trói!
Bọi đàn em của y luống cuống mở dây trói cho nó, Angus nhìn sợi dây rơi
xuống, khẽ thở phào 1 cái. Tên đại ca nghe thấy, liền dùng cùi trỏ thúc 1 phát vào sườn hắn. Ngay sau đó y túm lấy tay cầm dao của Angus và bẻ
ngược ra sau, khống chế hắn. Y đắc thắng:
- Mày tưởng dễ chơi tao đấy à?
Angus hơi cựa quậy để vùng ra nhưng bị một cánh tay rắn chắc của y kẹp
lấy cổ. 1 tay kia, y giữ tay hắn đang bị bẻ ngược ra sau, nghĩ rằng như
thế thì sẽ khống chế được hắn. Nhưng sai lầm lớn nhất của y chính là đã
để hắn cầm con dao đó!
Hắn nới lỏng tay cầm dao, xoay con dao lia ngang 1 phát, trúng vào.....
phần nhạy cảm của y. Y giật nảy mình, vội buông hắn ra để ôm lấy "cái
đó" mà nhảy tưng tưng. Hắn ngay lập tức phi con dao qua sát mặt thằng
đang đứng gần nó khiến gã lăn đùng ra ngất xỉu. Rồi hắn xoay người tặng
cho tên đại ca 1 đá vào thái dương và xông vào giữa cả đám, đánh loạn
xạ.
Nó nửa tỉnh nửa mê, chập chờn mở mắt thấy cảnh đành nhau tùm lum, chớp
mắt 1 cái rồi lại bất tỉnh. Angus thì dùng cả 2 tay 2 chân mà đánh, giật được cái gậy của 1 thằng, hắn ra sức phang rồi đánh tới tấp. Khoảng nửa tiếng sau, bọn chúng đã gục hết dưới sàn. Hắn vừa thở dốc vừa nhìn xung quanh. Nơi đây có lẽ là một ngôi nhà hoang, chẳng biết bọn chúng ở đây
từ bao giờ mà có vẻ khá sạch sẽ.
Hắn vội lại đỡ nó từ trên ghế xuống sàn. Nó mặc tới 2 áo nên vẫn còn
đang ướt, không cởi ra thì e là bị cảm lạnh. Thân nhiệt của nó đang hạ
dần, bàn tay lạnh ngắt. Chiếc áo sơ mi hắn đang mặc đã khô, không có
nhiều thời gian, hắn cởi áo mình ra rồi nhắm mắt cởi áo nó.
Nó đã băng ngực lại rồi, có gì đâu mà phải xấu hổ, nhưng không hiểu sao
hắn vẫn thấy mặt mình nóng ran. Giờ cũng không phải lúc suy nghĩ nhiều,
hắn mặc áo của mình vào cho nó. Chỉ còn 2 cúc nữa là mặc xong rồi, nhưng trời xui đất khiến thế nào, Quốc Huy, Duy và Brown lại tìm tới đúng lúc đó:
- Angus, Hoàng Minh!
3 người chạy lại, thấy hắn đang