
t Minh,anh có khiếu hài hước thật đấy!
_Anh nói thật mà ! Không đúng sao?
_Ừ ừ…Không nói chuyện này nữa. Thế khi nào đến sinh nhật anh?
_…Qua rồi. - Sắc mặt anh ta bỗng nhiên trầm xuống.
_Qua rồi là ngày bao nhiêu?
_Ngày 12/10.
A…Thứ hai tuần trước? Không phải lúc đó anh ta đang giận tôi sao? Vậy cuộc điện thoại đó !?
Cảm giác tội lỗi lại bùng lên trong tôi. Vậy mà tôi còn dám vòi quà,mất mặt quá ! > <
_Ha…- Tôi cười khan, vỗ vỗ vai anh ta - Được rồi, tuy rằng hơi muộn nhưng anh thích quà gì để tôi tặng?
_…
_Cứ nói đi, đừng ngại. Miễn đừng yêu cầu cao quá là được.
_Em.
_Hả?
_Em có thể tự gắn nơ rồi đem tặng cho anh là được.
_Ha ha…Đừng có đùa. Tôi không thích kiểu đùa này đâu. - Đừng như thế. Hãy nói là anh đang nói đùa đi.
_Anh không đùa. Em có thể cho anh một cơ hội được không? -Trông anh ta
nghiêm túc đến nỗi tôi không nỡ thẳng thừng từ chối. Tại sao? Không thể
chỉ là bạn thôi được sao?
_Tôi…
_Chị Thu ! Trùng hợp thật đấy ! _Chị Thu ! Trùng hợp thật đấy !
Giọng nói này…Phượng Ngân !? Thế Anh !?…
Tầm mắt tôi chuyển dần xuống tay của Phượng Ngân đang khoác tay cậu ấy. Tâm, phảng phất giống như bị ai vò nát…
Đột nhiên trên vai tôi có thêm một sức nặng. Nhật Minh đang quàng tay qua vai tôi,nhưng tôi cũng không định gạt xuống.
_Chào ! Lại gặp rồi. - Anh ta nở nụ cười về phía Thế Anh. Dường như ánh mắt họ giao nhau không mấy thiện cảm.
_A, anh có phải là anh Nhật Minh không ? Bọn bạn em hâm mộ anh lắm !
_…Em quá khen rồi.
_Có phải anh chị đang hẹn hò không ? Ngưỡng mộ quá ! - Cô ta lại quay
sang kéo kéo tay cậu ấy - Hai người rất đẹp đôi đúng không anh ?
Tôi khẽ liếc qua Thế Anh , cậu ấy vẫn bình thản, không nói gì.
_Hiếm khi có dịp thế này, hay là chúng ta hẹn đôi đi ! - Sao cơ ?
_Được thôi.
_Được.
Thế là tôi bị kéo đi. Nhưng…Chưa ai hỏi ý tôi mà !
***
Rạp chiếu phim quốc gia.
_Chúng ta xem phim gì?
_Đừng xem phim bạo lực quá nhé. Em sợ lắm. - Cô ta nép sát vào cậu ấy.
Hứ. Thật đáng ghét ! Cứ làm như mình mỏng manh yếu đuối lắm. Sợ phim
kinh dị chứ gì ? Được, đã thế…
_Hai người đi mua bắp rang bơ nhớ,bọn chị đi mua vé. - Rồi không để ai kịp trả lời, tôi kéo Nhật Minh đi.
Ở quầy bán vé,tôi nhìn qua một loạt danh sách phim sắp đến giờ chiếu…Ha ha, có rồi !
_Xem phim này đi.
_Em chắc chứ ?
_Chắc. Tôi thích phim này.
_Vậy được.
Nửa tiếng sau…
Áaaaaa…..
Tôi bắt đầu thấy hối hận rồi.
Xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng la hét. Dĩ nhiên, to
nhất phải kể đến Phượng Ngân. Hừ hừ…Sao cô ta dựa gần cậu ấy thế chứ ?
Lại còn tỏ vẻ mềm yếu giả tạo…Bộ phim này đáng sợ đến mức ấy sao ? Dù gì cũng chỉ là phim thôi mà.
Nhưng khi tôi hướng lên màn hình lớn,ngay lập tức toàn thân cứng đờ…
Người ta khi sợ hãi thường có 2 phản ứng : hoặc là hét to, bỏ chạy, hoặc là hoàn toàn tê liệt các giác quan, thậm chí quên luôn cả hô hấp. Không may là tôi thuộc loại thứ 2.
Vì thế,sau khoảng một phút bất động, tôi nhắm chặt mắt lại không dám nhìn nữa. Hu hu…Đúng là “gậy bà đập lưng bà” mà. T.T
_Hết đoạn đó rồi,em mở mắt được rồi đấy. - Một giọng nói thoảng qua tai
tôi. Tôi giật mình, vội quay sang,chợt đứng hình lần hai.
Ặc. Khuôn mặt hắn gần sát mặt tôi, hơn nữa khoảng cách còn chưa đến mấy
cm. Tôi định đẩy hắn dịch ra,lại phát hiện tay mình đang nắm chặt tay
“ai đó”.
_Oái ! - Tôi rút tay lại, mặt nóng bừng.
_Không ngờ là em cũng biết sợ. - Anh ta cười cười,chắc chắn là đang cười nhạo tôi.
_Hừ. Ai…Ai thèm sợ chứ !
_Thật à? Vậy em có dám xem tiếp không?
_Có gì mà không dám !
…
Thôi được. Đúng là tôi không dám. T.T
Dù sao tôi cũng quyết định rồi, sẽ không bao giờ xem phim kinh dị nữa. =.=
***
_Bộ phim vừa nãy đáng sợ quá ! - Tôi bỗng thấy chột dạ
_Vì các phim khác cùng giờ chiếu đều đã hết vé, anh cũng không nghĩ là
nó lại bạo lực thế. - Tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà anh ta không nói là
do tôi chọn. Mà khoan…Không phải là anh ta biết tôi cố ý chứ ?
_Thật không ? Tôi nghĩ giờ này rạp chiếu phim thường vắng khách chứ ?
_A…Mọi người thấy đói chưa ? Chúng ta đi ăn cơm. - Tôi cố chuyển sang chuyện khác.
_Được.
Phù…Tôi lau lau mồ hôi trên trán.
Chúng tôi bước vào một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng. Không khí ở đây khiến
người ta cảm thấy dễ chịu. Chỉ là, không hiểu sao tôi vẫn thấy có gì đó
không ổn lắm…
Từ đầu đến cuối bữa ăn, hầu như chỉ có Phượng Ngân nói là chủ yếu còn Thế Anh với Nhật Minh lại trầm mặc đến đáng sợ.
…
_À, chúc mừng sinh nhật anh. - Cô ta đưa Thế Anh một hộp nhỏ màu hồng có nơ xinh xắn. Tự nhiên tôi lại có dự cảm không tốt lắm.
_Ừ. Cám ơn em.
_Anh mở luôn đi !
Càng lúc dự cảm xấu của tôi càng tăng. Đến khi cái hộp mở ra tôi đã phải cố gắng lắm mới có thể giữ được bình tĩnh. Nhật Minh quay sang nhìn
tôi, tôi khẽ lắc đầu, ý bảo không sao.
_Anh thích không ? Đây là Longines Conquest, hàng nhập khẩu mới từ Thuỵ Sĩ , em phải đặt hàng trước mới mua được đấy !
_Xin lỗi,nhưng anh không nhận được.
_Tại sao ? Nếu anh không thích cái này thì em có thể đổi lại mà. - Cô ta trông có vẻ bối rối.
_Kiểu cách quá sang trọng như thế anh không