
t tối sầm một màu.
Thiếu nữ mỏng manh như cành liễu đang khóc như mưa trong sân bay khiến
ai đi qua cũng ngoái lại nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, vừa lạ lẫm vừa
thương xót. Cuộc chia ly thế nào khiến cô khóc thảm thiết như thế chứ?
Lâm Nguyệt Loan bước ra ngoài cửa lớn phía sân bay cũng là lúc đồng hồ
điểm 10 giờ. Một chiếc máy bay vừa cất cánh trên đỉnh đầu, có phải mẹ đã đi chuyến đó không?
Đi rồi, đi hết rồi. Bố tử biệt, mẹ sinh ly, những người thân thiết với
cô nhất trên đời này giống như chiếc máy bay kia, đã bay càng lúc càng
xa trong những ngày thu lạnh gió…
Càng nghĩ càng nghĩ Lâm Nguyệt Loan càng cảm thấy bi thương. Bước chân
đã không thể cất lên được nữa, hai chân chững lại ở ngay bậc thang, cô
ngồi xuống thu gối lại trong hai cánh tay và vùi đầu vào đó mà khóc nức
nở. Từ bây giờ về sau, cô chỉ có một mình. Ngoài đôi tay này ra cô còn
có thể trông chờ vào đôi tay khác nâng đỡ mình sao?
Không biết đã khóc bao lâu nữa, một đôi tay ấm áp đặt lên vai cô. Cô nấc nghẹn nhìn lên, là Minh Nhật Lãng đang đứng trước mặt cô, đôi mắt màu
xanh ấy cũng đầy niềm đau và nước mắt. Đôi mắt ấy với đôi mắt cô bây giờ như sinh đôi, chẳng phân biệt được ai với ai.
Vì đôi mắt ấy đã day cho Lâm Nguyệt Loan hiểu rằng, nỗi đau của cô không cần phải nói ra, nhưng Minh Nhật Lãng có thể cảm nhận được và chia sẻ
nó với cô. Bất giác cô dựa vào vai cậu và khóc, nước mắt ướt đẫm đôi vai cậu. Minh Nhật Lãng cũng khóc, lặng lẽ, nhuốm ướt mái tóc cô. Cậu không biết cách nói những lời ấm áp, dễ nghe để an ủi cô, cậu chỉ biết thật
lòng ở bên người con gái mà cậu yêu thương. Đau nỗi đau của cô, bi nỗi
lòng của cô…
Bạn đã bao giờ thực lòng yêu một người? Nụ cười của người ấy khiến bạn
vui, nỗi đau của người ấy khiến bạn buồn, niềm vui nỗi buồn cứ vây quanh tâm trạng của bạn. Khi nhìn thấy người ấy đau buồn mà rơi lệ, bạn sẽ
cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa…
Sau khi về đến thành phố B bà Điền Tuệ Văn liền chuẩn bị mọi thủ tục
giấy tờ để giao quyền giám hộ con gái cho bà Minh, nhờ bà giám hộ con
gái thay mình. Sau khi nhờ luật sư làm mọi thủ tục giấy tờ hoàn chỉnh,
bà lấy danh nghĩa người giám hộ của cô để đưa Lâm Nguyệt Loan về sống
trong nhà mình.
Nói thế nào Lâm Nguyệt Loan cũng không muốn đi, bà Minh nói: “Bây giờ
bác là người giám hộ của cháu, bác phải thực hiện nghĩa vụ theo pháp
luật, chăm sóc và bảo vệ an toàn cho cháu. Nếu bác để cháu ở đây không
chăm lo gì, nếu cháu có chuyện bác phải chịu trách nhiệm trước pháp
luật”.
“Bác Minh ạ, một mình cháu ở đây mấy năm rồi, cháu chăm sóc được mình, không có chuyện gì đâu ạ”.
“Đợi đến lúc có chuyện thì đã muộn rồi. Đừng cứng đầu nữa, cháu mau thu
dọn đồ đạc rồi đi cùng bác. Bác nhất định phải đưa cháu về nhà”.
Lâm Nguyệt Loan im lặng không nói gì, bà Minh dịu giọng lại và nói: “Mẹ
cháu cũng có nỗi khổ riêng, tuy không chăm sóc cháu được nhưng đã dặn dò bác chăm sóc giúp cháu. Cháu đến nhà bác tuyệt đối sẽ không có cảnh
người trên người dưới mà đối xử đâu, bác sẽ chăm sóc cháu thật tốt”.
“Bác Minh, cảm ơn ý tốt của bác, thế nhưng cháu không đi khỏi đây đâu.
Đây là nhà của cháu”. Lâm Nguyệt Loan lí nhí nói, thế nhưng giọng điệu
rất kiên quyết, không thay đổi.
Minh Nhật Lãng sốt ruột đợi ở nhà.
Bà Minh đã chuẩn bị sẵn phòng riêng cho Lâm Nguyệt Loan đâu ra đấy rồi
thế nhưng chốc chốc cậu lại đi ra đi vào ngó xem còn cần cái gì nữa
không. Đột nhiên nghe thấy tiếng xe dưới nhà, cậu lao như bay ra ngoài
ban công ngó xuống. Ông Minh đang đọc báo ở đó thấy con
“ A Lãng, chậm thôi con, đừng chạy thế”.
Thấy mẹ một mình bước ra từ trong xe, cậu buồn bã cúi mặt xuống, đôi mi
cũng ủ rũ theo. Cậu lo lắng cô không muốn đến, quả nhiên như thế thật.
“ A Lãng, Lâm Nguyệt Loan thực sự rất cứng đầu, cho dù mẹ nói thế nào cũng nhất định không đến”.
“Con cũng đoán là bạn ấy không đến. Mẹ, nếu như bạn ấy không đến vậy sau này chúng ta thường xuyên đến thăm bạn ấy. Mình bạn ấy ở đó cần người
chăm sóc lắm”.
“Mẹ đã nhận trách nhiệm này thì đương nhiên sẽ chăm sóc cho cô bé. Có
điều, A Lãng này, nếu con muốn đi thăm Nguyệt Loan thì không được len
lén đi, nhất định phải bảo bác Hồng đưa con đi, biết chưa?”
“Dạ con biết rồi”.
Minh Nhật Lãng về phòng rồi bà Minh mới ra ban công ngồi với chồng.
Ông Minh nhìn thái độ của vợ và đáp: “Hinh Dật, em đừng chau mày nữa,
tuy không đón được Lâm Nguyệt Loan về đây thế nhưng A Lãng đã đồng ý với em rồi còn gì, con sẽ không tự ý chạy đi tìm Lâm Nguyệt Loan nữa đâu.
Có thể yên tâm rồi”.
Tuy nói vậy nhưng bà Minh nào có thể yên tâm được chứ: “Chỉ có đưa Lâm
Nguyệt Loan về đây sống thì em mới hoàn toàn yên tâm được anh ạ. Nếu
không thì ngày nào cũng khấp khởi lo lắng, con trai hở tí là muốn đi tìm cô bé ấy. Làm sao mà em yên tâm được?”.
Hôm đó sau khi về nhà Minh Nhật Lãng đã nói chuyện Lâm Nguyệt Loan sống
một mình bố mất, mẹ ở chỗ khác với bà Minh, trong lòng bà đã quyết sẽ
đưa cô bé về sống cùng gia đình mình rồi. Nguyên nhân cũng là do vừa
thương cô bé sống đơn côi không cha không mẹ, phần vì con trai mình nữa. M