Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324742

Bình chọn: 7.00/10/474 lượt.

trong lòng bà Minh ngập tràn tình yêu thương. Bà cầm máy sấy tóc sấy cho con, rồi đắp chăn cẩn thận. Sau đó mới nhẹ nhàng ra ngoài.

Minh Nhật Lãng ngủ một mạch đến mười giờ hôm sau mới dậy. Sau khi dậy

mới cảm thấy khắp người ê ẩm. Đặc biệt là hai chân, các cơ và các khớp

nhức mỏi. Vận động quá sức sẽ dẫn đến các cơ mỏi mệt, đó là điều bình

thường. Thế nhưng xương cũng đau… bà Minh vội cho bác Hồng đi đón bác sĩ Thành tới.

“A Lãng, có phải là đã vận động quá mạnh?”. Bác sĩ Thành khám xong cho Minh Nhật Lãng và hỏi.

“Không ạ”. Minh Nhật Lãng phủ nhận, nhưng sau đó ngập ngừng nói: “Có điều… tối qua cháu đi bộ rất xa”.

“Đi bao xa?”.

“Khoảng bốn, năm bến xe bus”.

Bến xe bus ở thành phố A cách nhau tầm ba trăm mét, đi bốn, năm bến cũng phải hơn một kilomet. Bác sĩ Thành chau mày nói: “A Lãng, sao cháu lại

đi bộ xa thế? Sao không ngồi xe của nhà?”.

“Cái thằng bé này, nó muốn thử đi bộ về nhà”. Bà Minh ngồi bên cạnh nói

thêm vào, “Điện thoại thì tắt, đi đến chín giờ đêm chưa về, khiến chúng

tôi lo chết đi được, suýt nữa thì báo cảnh sát”.

“ A Lãng, sau này không được bướng bỉnh như thế nhé! Xương cốt của cháu

yếu hơn người bình thường, nếu vận động mạnh hoặc lâu quá sẽ khiến cháu

không chịu được, có hại cho sức khỏe cháu lắm! Đừng lặp lại chuyện này

nữa”. Bác sĩ Thành cẩn thận dặn dò cậu như một người cha dạy dỗ con

mình.

Minh Nhật Lãng cúi đầu, lát sau lí nhí: “Cháu biết rồi ạ!”.

“Thuốc có uống đều đặn hàng ngày không đấy?”.

“Có uống, ngày nào tôi cũng nhắc nhở nó uống thuốc đúng giờ”. Bà Minh trả lời.

“Thuốc nhất định phải uống đúng giờ thì mới có tác dụng tăng trưởng cho

xương. Mật độ xương tăng cao thì khả năng hoạt động của cháu mới nâng

cao được”. Bác sĩ Thành vỗ vỗ vai Nhật Lãng. Bác sĩ Thành luôn luôn ấm

áp và dịu dàng với cậu bệnh nhân mà bác chăm sóc từ bé đến giờ này.

“Bác sĩ yên tâm, không cần mẹ nhắc nhở thì cháu cũng chưa bao giờ quên uống thuốc”.

“Vậy là được. A Lãng, hai hôm nay cháu nghỉ ngơi ở nhà đi, không đến

trường nữa, đợi khi nào cơ thể hết mệt mỏi thì sẽ bàn tiếp”.

Minh Nhật Lãng ngập ngừng một hồi rồi đáp: “Vâng”.

Love 5:

Lại một ngày chủ nhật nữa.

Mấy hôm trước Nguyệt Loan đã hẹn với Vũ Phi đi dạo phố, hôm nay trước

khi đi lại gọi điện thoại đến bàn bạc với cô. Kết quả Vũ Phi nói: “Hôm

nay không di dạo phố được rồi, có điều cậu phải đi cùng với tớ đến một

nơi khác”.

Lâm Nguyệt Loan chán nản đến nhà Giang Vũ Phi, mở cửa đón cô lại là một thương binh, tay phải băng trắng đeo trước ngực.

“Phi Phi, cậu làm sao thế?”.

“Đừng hỏi nữa đi, sáng qua chơi đùa với mấy đứa bạn ngoài sân tập, có

đứa con trai cầm ván trượt đến, mọi người giành nhau chơi. Người ta chơi không sao, tớ vừa trượt chưa được hai phút thì đã ngã một cái đau

điếng, bây giờ thành thế này đây”.

“Cậu cũng thật là, không biết chơi thì đừng có chơi, chơi cái ấy dễ ngã

lắm! Tớ chưa bao giờ dám chơi cả”. Lâm Nguyệt Loan luôn lùi xa ba bước

với những đồ chơi dễ khiến con người mất thăng bằng.

“Tớ cũng đâu có định chơi cái đó, nhưng hôm đó đông người, ai cũng chơi

rồi tớ hứng lên thử một tí, ai biết được tớ lại đen đủi mà ngã chứ!

Haizz, không may mắn chút nào”. Giang Vũ Phi thở ngắn than dài.

Lâm Nguyệt Loan nhìn Vũ Phi rồi nói: “Nhìn cậu cứ như vừa từ Iraq trở về ấy”.

“Thôi đi, đừng cười tớ nữa. Đi cùng tớ đến bác sĩ, hôm nay phải đi thay thuốc”.

“Bố mẹ cậu đâu, sao không có ai ở nhà?”. Lâm Nguyệt Loan lúc này mới nhớ mình chưa gặp bố mẹ Vũ Phi.

“Bố tớ đi công tác một tuần rồi, mẹ thì hôm nay phải làm thêm”. Bố mẹ Vũ Phi làm việc trong một công ty thương mại của nước ngoài bận tối tăm

mặt mũi. “Tớ có bố mẹ mà cứ như không”.

“Sao lại nói thế chứ, còn hơn tớ nhiều mà”.

Vũ Phi vốn chỉ định nói đùa, nhưng không muốn nói quá nhiều sợ ảnh hưởng đến Nguyệt Loan nên đã chuyển chủ đề: “Đi thôi, cùng tớ đến khoa chẩn

đoán xương của bác sĩ Thành Bác Văn”.

Phòng chẩn đoán xương của bác sĩ Thành Bác Văn là một phòng khám rất hiện đại.

Nhân viên lễ tân vui vẻ chào đón các bệnh nhân. Cô cúi người tỏ ý xin

lỗi và nói: “Bác Dư, thật ngại quá. Bác đợi thêm năm phút nữa”.

Vũ Phi đã hẹn giờ trước, hôm nay đến sớm cả mấy phút. “Chị Vương”, cô

gọi tên nhân viên lễ tân một cách thân quen. “Em cũng phải đợi năm phút

à?”.

“Xin lỗi Phi Phi, đáng lẽ chỉ phải đợi năm phút nhưng thời gian hội chẩn của bác sĩ Thành mới thay đổi xong nên chắc em phải đợi nửa tiếng,

không sao chứ?”.

“Không sao ạ, đằng nào em cũng không có việc gì”.

Vũ Phi quay sang giới thiệu với Nguyệt Loan: “Loan Loan, đây là chị

Vương, hàng xóm nhà tớ, nghe nói tớ bị gẫy tay nên giới thiệu tớ đến

đây. Bác sĩ Thành là bác sĩ khoa xương tốt nhất ở thành phố A, người

bình thường muốn gặp cũng không gặp được ý”.

“Em chào chị Vương”. Lâm Nguyệt Loan chào chị Vương rồi quay sang nhìn

phòng khám một lượt. “Phòng khám đẹp như thế này, nhìn là có thể tưởng

tượng ra danh tiếng của bác sĩ Thành rồi”.

Phòng khám này có hai tầng. Tầng dưới là nơi đón khách, tiếp khách và

phòng chờ, được trang trí đẹp và tinh tế như khách sạn. Ghế so


Old school Swatch Watches