
mắt nhìn bọn họ một cái: "Hai người sao lại quen biết nhau?" Hỏi xong, tức giận quay sang cậu cảnh sát: "Tôi không có vi phạm luật giao thông."
"Đèn xe bên trái của cô hỏng rồi, không thể ra đường, không biết sao?"
Chu Như tức giận vỗ lên tay lái, nói lên cô đã hết kiên nhẫn: "Vừa mới hư, còn chưa kịp sửa lại, sao, anh có ý kiến không? Ghi giấy phạt? Đến đây đi đến đây đi!"
"Cô nếu muốn đem an toàn bản thân ra nói giỡn, tôi không ý kiến." Đồng chí cảnh sát giao thông giương mi cười cười, đưa cho cô tờ giấy cầm trong tay: "Nhanh chóng đi sửa đi, không thì tôi giúp cô gọi điện kêu xe tải? Hoặc là, cô có thể gọi cho số điện thoại này."
Chu Như đã chuẩn bị tốt vô số lý do thoái thác, trong nháy mắt không có đất dụng võ.
Cậu cảnh sát giao thông chỉ chỉ mấy chữ trên tờ giấy: "Cô gái, tôi tên là Vương Giác."
Sau đó cậu lái xe máy rời đi, Ôn Miên cuối cùng cũng có cơ hội trả thù bạn tốt: "Bạn Chu à, bạn cảnh sát giao thông Tiểu Vương để ý cậu rồi kìa."
"Tên cảnh sát giao thông ngu ngốc, mình cũng không hiếm lạ gì." Tuy là nói như vậy, nhưng Ôn Miên lại thấy Chu Như dùng ngón tay thon dài của mình, nhét tờ giấy nhỏ vào hai lớp túi.
************
Mùa thu ở Nam Pháp, khí hậu khô ráo, cây Phong Diệp và cây bạch quả ở đây phát triển vô cùng tốt. Sơn Minh Thủy Tĩnh, cả khu dân cư đều ngập một mày vàng của lá cây rẽ quạt.
Ôn Miên sau khi tan ca không về cùng Chu Như, mà đến địa điểm hẹn hò với trung tá Cù. Mới chỉ gặp qua vài lần, anh đã đơn độc hẹn cô đến nhà anh, nếu anh không phải là sếp Cù không thể xâm phạm, Ôn Miên thật không dám đến chỗ hẹn.
Mặc dù gió lạnh thấu xương, nhưng quần áo cô mặc rất ấm áp, áo len thật dày làm cho khuôn mặt cô đỏ bừng, hai tròng mắt tràn đầy thần thái, vô cùng xinh đẹp.
Ôn Miên đứng trước căn hộ bốn tầng xây theo phong cách châu Âu, ấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau, Cù Thừa Sâm bước ra. Anh còn chưa kịp thay quân phục, chỉ cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo sơmi quân đội màu xanh nhạt.
Căn hộ này có ba phòng, một nhà vệ sinh, một nhà bếp, cũng không tính là quá rộng. Hai năm trước Bùi Bích Hoa đã mua căn hộ này, nói là để cho con trai sau khi kết hôn dọn về ở.
Cù Thừa Sâm rất chú trọng riêng tư cá nhân, tuy nói đại gia đình quan hệ hòa hợp, nhưng anh có thói quen sống một mình, sau khi kết hôn cũng không thể dẫn vợ về sống chung với cha mẹ được, trung tá suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định tận dụng căn hộ còn trống này, thuận tiện chuyển tất cả vật dụng riêng tư của mình vào.
Ôn Miên vào nhà, tùy ý nhìn ngó xung quanh, cả căn hộ đề được trang trí theo phong cách giản dị thoải mái, anh bảo cô để áo khoác lên sô pha, sau đó đưa tới cho cô một ly trà Phổ Nhỉ, cô cảm ơn, cầm lấy ủ trong tay thổi thổi vài cái.
"Bên ngoài không lạnh sao?"
"Vừa rồi tôi ở trong xe nóng đến đổ mồ hôi, cho nên không lạnh."
"Hèn chi, mặt đỏ như vậy."
Khuôn mặt Ôn Miên nháy mắt càng đỏ hơn, nhanh chóng cùng anh hàn huyên vài câu, Cù Thừa Sâm đứng ở một bên, cởi ra núi thắt ở cổ áo, "Lần trước anh có hứa với tôi, sẽ giúp tôi hỏi chuyện của Ôn Tinh." Anh đi đến, nhìn cô cười đầy thâm ý: "Tôi cho em xem cái này."
Ôn Miên nhắm mắt đi theo phía sau sếp, thì ra ở đây còn có cầu thang dẫn xuống một cái nhà kho nhỏ. Cù Thừa Sâm bật đèn, ánh sáng mờ mờ, bụi bặm bay lên làm cho cô ho khan vài tiếng, anh dặn cô chú ý dưới chân.
Ôn Miên nhìn kỹ vách tường cũ chung quanh, bốn phương tám hướng dường như đều chất toàn là súng!
Cù Thừa Sâm quay đầu, nhìn cô giải thích: "Phần lớn đều do bạn bè tặng."
Những đứa bạn xấu kia mỗi khi tặng súng cho anh còn cố ý nói: Trung tá Cù, nhớ giữ cẩn thận sau này cho coi trai chơi.
Đáng tiếc, bọn họ lại không dự đoán được, những món đồ chơi đó của Cù Thừa Sâm, sau này đều để cho vợ của anh chơi trước, cô còn chơi vô cùng say mê!
"Một lát em nhìn thấy thích cái nào, tôi tặng em." Anh nói vừa ung dung vừa chắc chắn, nhưng Ôn Miên nào dám nhận chứ.
"Không, không cần đâu, anh đưa tôi nhà tôi cũng không có chỗ để."
Lúc cô nói chuyện, Cù Thừa Sâm đã đứng trước một cái thùng da màu đen trước mặt, Ôn Miên nghiêng đầu qua nhìn liền thấy, là một thứ vô cùng đặc biệt ............ súng giả?
Cây súng bắn tỉa 95 này được bảo quản rất tốt, có lẽ là Cù Thừa Sâm rất thích nó, nói lên nó có ý nghĩa rất đặc biệt.
"Đây là vinh dự do hoa dao trao tặng cho đội viên ưu tú hạng nhất............ Em lấy ra nhìn thử xem."
Ôn Miên nghe vậy, tự mình lấy ra, trên báng súng có khắc bốn chữ tinh tế uy phong: Bụi Gai màu bạc.
Nhất thời, lòng cô giống như vật nặng nào đó nện vào, cảm thấy có chút rung động.
Cù Thừa Sâm cho cô xem, cũng không phải để khoe công trạng của anh, sau đó, anh đứng sau lưng cô, thấp giọng nói: "Tôi nghe được Ôn Tinh cũng từng được trao tặng một cây như thế." Anh nhìn vẻ mặt mềm mại của cô khi vuốt ve cây súng, trong lòng không khỏi rung động: "Cây của anh ấy, gọi là 'Lưu Tinh màu đỏ'."
Trong đôi mắt Ôn Miên đã lẫn lộn rất nhiều chuyện cũ.
Năm đó, cô mới mười tuổi, anh trai dẫn cô đi chơi súng đồ chơi, bắn BB lên phố, làm những con chim sẻ trên cây bay hỗn loạn............ A