Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321894

Bình chọn: 9.5.00/10/189 lượt.

không chỉ có bộ dạng tàn bạo, mà còn có da mặt đủ dày, miệng đủ đê tiện.

Hôm nay Giang Hoài Phóng cố ý hẹn cô đi xem phim, nói là tiện thể còn dẫn theo hàng xóm.

Ôn Miên không biết nói gì, từng nghe nói dẫn vợ, dẫn con gái, dẫn bạn gái...... Thậm chí còn dẫn theo mẹ, chỉ là chưa từng nghe nói đi xem phim còn có thể dẫn hàng xóm!

Bọn họ hẹn gặp nhau trên đường, người đàn ông vừa gặp đã tâng bốc Ôn Miên: "Chị dâu, lại đẹp ra nha!"

Ôn Miên được khen ngợi không biết phải trả lời thế nào, dứt khoát dời tầm mắt sang vị "hàng xóm" của Giang Hoài Phóng, nháy mắt cô đã hiểu rõ rồi.

Cô gái này bộ dáng tươi mát, buộc một kiểu tóc đáng yêu, tươi cười thoải mái, thấy hai người bọn họ mặt áo T-shirt cùng màu, Ôn Miên cười, "Mặc đồ tình nhân....."

"Không phải." Cô gái nhỏ này trừng mắt liếc Giang Hoài Phóng một cái, quay đầu giải thích với Ôn Miên, "Là mua riêng."

Giang Hoài Phóng cũng không để ý, đùa giỡn khuôn mặt của cô gái, "Còn mạnh miệng? Không phải cô thích tôi lâu rồi sao?”

Gia Nhân đỏ mặt lên, nhìn anh ta chằm chằm, phản bác. “Anh thích tôi thì có.”

Ôn Miên cũng không còn cách nào đối với đôi nam nữ kỳ quái này, họn họ vừa đi vừa nói, "Tiểu Phương, Cù Thừa Sâm còn nói hiện giờ muốn gặp anh một lần còn khó hơn lên trời, thì ra là đang bận yêu đương?"

"Ngược lại tôi đang nghĩ, đã sáu mươi mấy ngày tôi không được nghỉ phép rồi." Giang Hoài Phóng cắn chặt răng, oán giận tên kia tới cả chuyện nhàm chán như vệ sĩ cũng bắt anh ta tới làm, "Anh đây làm đặc công vất vả đến cỡ nào, phải đeo đôi găng tay bị ngâm nát trong mồ hôi, mỗi một phân tiền đều là tiền mồ hôi nước mắt."

Ôn Miên bước đến trước cửa quán ăn nhanh thì dừng lại, "Tôi đi toilet, chờ một chút."

Giang Hoài Phóng gật đầu, lườm cô gái bên cạnh một cái, Gia Nhân không để ý, hâm mộ trong lòng nói: "Người anh em của anh may mắn thật đấy, cưới được một người vợ vừa xinh đẹp vừa ôn nhu như thế."

"Cảm ơn lời ca ngợi của cô, bất quá tục ngữ có nói, một cây củ cải một cái hố." Đường đường đội phó đội đặc công nhướng mày với cô.

Hai người đợi một lát, cũng không thấy Ôn Miên bước ra, nhưng ở con đường nhỏ cách vách lại có một chiếc xe tải chạy ra.

Đặc công Giang vô ý đảo mắt qua một cái, nhất thời sắc mặt cứng đờ!

"Cầm giúp tôi đi." Đưa vé xem phim trong tay cho Gia Nhân, người đàn ông phản ứng mau lẹ, được huấn luyện nghiêm chỉnh, giống như một cơn gió xoáy, cô còn chưa thấy rõ, anh ta đã chạy xa vài trăm mét!

Ai biết được xe đi thẳng một đường không hề gặp đèn đỏ, Giang Hoài Phóng biết không thể đuổi kịp, thở gấp mấy hơi, trong lòng nhắc lại và lưu bảng số xe vào trong trí nhớ, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho trung đoàn.

Anh ta thề anh ta muốn đánh những người kia đến mức mẹ ruột cũng nhận không ra! Cư nhiên dám cướp người đi ngay dưới mí mắt anh ta?!

-- Con bà nó, kỳ nghỉ của ông đây lại bị ngâm nước nóng rồi!

Tình thế trước mắt có chút bất lợi.

Ôn Miên bước ra khỏi toilet, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn cản đường cô lại. Phản ứng đầu tiên của cô là bình tĩnh lại, nhìn bọn họ chăm chú rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Cô chủ chúng tôi muốn mời cô tới ngồi một chút, uống chén trà." Một người đàn ông vẻ mặt hung dữ trả lời cô.

"Thực xin lỗi, bạn của tôi còn đang ở....."

Lời nói của Ôn Miên khiến cho một trong hai người tức giận, sắc mặt hắn trầm xuống: "Cô chủ chúng tôi nói, bà ấy quen biết anh trai cô."

Ôn Miên liền sửng sốt, nhưng cũng không định cứ u u mê mê mà đi theo bọn họ như thế, khiến cho một người đưa tay muốn nắm lấy vai cô, Ôn Miên khó khăn lắm mới tránh thoát được.

Đối phương cũng không thương hương tiếc ngọc chút nào. Phía dưới lớp quần áo là cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, hắn túm chặt lấy tay cô, muốn cố định Ôn Miên vào tường.

Nhưng không nghĩ tới, Ôn Miên đúng là không sợ cánh tay bị trật khớp, hung bạo xoay người muốn trốn thoát, nhắm ngay hạ thân của hắn đá một cước, khiến hắn đau đến mức phải dừng động tác lại!

"Con mẹ nó, không được nhúc nhích! Khuyên cô đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa!" Tên còn lại không biết đã lấy con dao ra lúc nào, đặt lên cổ Ôn Miên.

Chung quy là đấu không lại với binh khí lạnh, lại nói nếu đánh nhau cô cũng không phải là đối thủ của hai người này, Ôn Miên đành phải đưa tay chịu trói.

Đáng tiếc cô không phải là bộ đội đặc chủng, không thể bẻ nát còng tay thành mì sợi.

Dưới cái nhìn chăm chú của những người không biết chuyện, Ôn Miên đi theo hai người họ ra cửa sau, leo lên một chiếc xe, vừa rồi trong lúc di chuyển cô đã bị bịt mắt bằng một miếng vải đen, trước mắt tối đen, xe chạy không lâu thì bắt đầu xóc nảy, xung quanh còn có mùi xăng, bọn họ thận trọng nói chuyện với nhau, cũng không tiết lộ quá nhiều tin tức cho cô.

Ôn Miên cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, túi xách tùy thân đã sớm bị tịch thu, hiện giờ cô chỉ có thể kỳ vọng Giang Hoài Phóng có thể làm gì đó.

"Các người muốn gì?"

Có người trả lời, "Muốn cô giúp chúng tôi làm chút chuyện."

Ôn Miên thấy kinh sợ trong lòng!

Bởi vì, tiếng nói mềm mại phát ra từ bên cạnh, ngồi bên cạnh cô l


Duck hunt