Insane
Tình Yêu Không Trốn Chạy

Tình Yêu Không Trốn Chạy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324501

Bình chọn: 7.00/10/450 lượt.

ng là như thế. [Lâm Ngữ Đường

(10/10/1895 - 26/3/1976), tên chữ Ngọc Đường, là nhà văn nổi tiếng của Trung

Quốc. Ông được xem là người có công lớn trong việc giới thiệu văn hóa Trung

Quốc ra thế giới, với những cuốn sách bằng tiếng Anh, nói về nghệ thuật, văn

hóa và nhân sinh quan của người Trung Quốc.'>


Có lẽ sau một tháng, có lẽ sau một tuần, có lẽ là ngày mai, anh sẽ nói với cô

bằng giọng tiếc nuối: “Qua một thời gian thử yêu, anh nhận ra rằng chúng ta

không hợp nhau...” hoặc là những lời tương tự.

Nếu ngày nào cũng có thể là ngày cuối, thì mỗi ngày trước đó đều là những gì cô

có được ngoài mong ước.

Đối với cô, ông trời sắp đặt như vậy là một điều rất tuyệt vời.

Bản vẽ và tài liệu của công trình giai đoạn hai nằm la liệt trên thảm trong

phòng tranh. Hàn Hiểu ngồi khoanh gối giữa đống tài liệu, trên chiếc bàn thấp

trước mặt là chiếc máy laptop của cô, bên cạnh là cốc trà sữa uyên ương chỉ còn

một nửa.

Công việc cô phải làm là tổng hợp tất cả mọi thứ cần thiết của bộ phận giám sát

kỹ thuật.

Nói một cách chính xác, công việc này là của tổng giám sát Hồ Đồng, bộ phận

giám sát kỹ thuật. Nhưng vừa rời khỏi sàn thi công, ông đàng hoàng đẩy hết đống

giấy tờ này cho Hàn Hiểu, không những thế còn dặn cô phải làm cẩn thận và dọa

cô, nêu sai sót sẽ trừ tiền thưởng cuối năm của cô...

Hàn Hiểu còn chưa kịp kêu than về việc đem việc về nhà làm trong kỳ nghỉ, Hồ

Đồng đã nói thêm một câu: “Những người mới đến đều như vậy, cô Hàn, cô phải cố

gắng, tôi rất xem trọng cô!”

Hàn Hiểu ôm đống tài liệu cao lên đến tận cằm, trong lòng thở dài: Xem trọng

gì? Xem trọng tôi vì tôi dễ bắt nạt sao?

Thở ngắn thở dài, công việc cần làm vẫn phải làm. Hồ Đồng nói đúng, ai bảo cô

là người mới đến. Nhanh chóng nắm bắt công việc không phải là điều cô nên làm

sao?

Đặt bản vẽ trong tay xuống, Hàn Hiểu cầm cốc lên mới nhận ra trà sữa đã lạnh

rồi.

Đây là trà sữa La Thanh Phong pha cho cô, cho hơi nhiều nước nên vị rất nhạt.

Hàn Hiểu mím môi, mặc dù nguội và nhạt nhưng vẫn là món trà sữa ngon nhất mà cô

đã từng thưởng thức.

Đầu bên kia phòng có dựng một bức tranh cao bằng nửa thân người, LaThanh phong

đặt tên cho bức tranh chân dung đó là “Hiểu Hiểu”. Từ chỗ cô ngồi có thể nhìn

thấy nửa khuôn mặt đang chăm chú của anh nhưng không nhìn thấy được bức tranh

anh vẽ. Đây là vị trí mà cô cố tình chọn, nhìn thấy anh là được rồi, nhìn thấy

bức tranh đó cô sẽ lại bị kích động.

Một buổi sáng đã trôi qua, hai người đều bận việc của mình, họ hầu như không

nói với nhau câu nào.

Mỗi người có một thế giới riêng và không làm phiền đến nhau. Dường như ngoài

bản thân cô, người đó là một ngọn đèn sáng bên cạnh cô giúp cô được an ủi phần

nào.

Khi Thôi Hạo đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy cảnh tượng yên lặng đó.

Lúc anh đến phòng tranh, chín mươi phần trăm là cảnh La Thanh Phong đang ngồi ở

đó vẽ tranh. Còn Hàn Hiểu, cô ngồi trên thảm gõ bàn phím là chuyện rất bình

thường. Nhưng không biết vì sao, Thôi Hạo cảm thấy trong phòng tranh có một

điều gì đó rất lạ, một sự yên tĩnh đặc biệt khiến anh thể diễn đạt bằng lời.

Hàn Hiểu nhìn thấy anh, ngước mặt lên chào. La Thanh Phong liếc nhìn anh rồi

lại tập trung vào bức tranh, “Trong tủ lạnh có trà lạnh và bia, cậu tự lấy

nhé.”

Thôi Hạo cười, ‘Được rồi, được rồi, mình đến thật là không đúng lúc.”

La Thanh Phong không ngẩng đầu lên hỏi: “Đến làm gì?”

Thôi Hạo ngồi xuống ghế sô pha, mệt mỏi xoa mặt, “Vừa tan ca làm đêm xong, muốn

mời hai người ra ngoài ăn một bữa thôi.”

La Thanh Phong cười đáp, “Nếu là chuyện này, nhất định bọn mình sẽ đồng ý.”

Hàn Hiểu cũng cười, “Bận cả buổi sáng, tôi cũng đói rồi. Đi đâu ăn cơm bây

giờ?”

“Mỗi lần chém tôi, hai người kết hợp với nhau thật ăn ý.” Thôi Hạo nhìn cô, rồi

lại nhìn La Thanh Phong, “Đến lầu Phù Dung đi. Mặc dù món ăn ở đó không có gì

đặc biệt nhưng đĩa to và đầy. Hai người có thể gọi bớt đi hai món để mình tiết

kiệm thêm ít tiền lấy vợ...”

Khi món “sườn nướng’ được mang lên, Thôi Hạo không hài lòng, “Đây mà gọi là

xương sườn sao? Rõ ràng là xương vớ vẩn. Cậu biết xương sườn là gì không? Là ở

vị trí này...”

Phần xương sườn của nhân viên phục vụ bị anh ấn hai nhát, mặt tái xanh. Thôi

Hạo vẫn tiếp tục bài giảng phổ cập kiến thức về cơ thể, “Sườn nướng phải được

dùng chỗ xương sườn này chặt thành các đoạn nhỏ đều nhau, sau đó...”

Nhân viên phục vụ thận trọng hỏi lại anh: “Đại ca, anh làm nghề gì?”

“Làm nghề gì thì cũng không được lấy xương sống làm món xương sườn lừa khách!”

Thôi Hạo cầm đũa không ngừng gõ vào đĩa, “Đại ca ngày ngày giải phẫu xác người,

chả lẽ không phân biệt được xương sống với xương sườn sao?”

Sắc mặt nhân viên phục vụ chuyển từ xanh sang tái, môi bắt đầu run, “Xác...

người?”

“Đúng rồi.” Thôi Hạo tiếp tục khoác lác, “Tôi cho cậu biết...”

La Thanh Phong vỗ vai Hàn Hiểu, ra hiệu mình phải ra ngoài nghe điện thoại.

Thôi Hạo đợi La Thanh Phong ra ngoài, ngay lập tức đuổi nhân viên phục vụ đi,

quay sang hỏi Hàn Hiểu với giọng bí mật: “Vu Dương đã đến làm ầm ĩ chưa?”

Hàn Hiểu hoài nghi nhì