
. Cha mẹ cô ta ly dị từ lâu, không ai quản giáo. Không có phí sinh hoạt, từ lớp 11 cô ta đã bắt đầu đi làm trong các quán bar. Lăn lộn nơi phồn hoa đã lâu, cô ta liếc mắt một cái liền nhìn thấu tính toán của quản lí.
“Khi đóng cửa cô đưa cho bọn họ hai hộp Hồng Trà.” Quản lí cười hàm súc, đưa cho Ý Hạnh một chi phiếu.
Trong quán bar, rất ít người gọi Hồng Trà, bình thường đều sợ uống say hoặc bị tính kế. Không ngờ Hồng Trà bình thường có thể gây ra nhiều chuyện như vậy.
Ý Hạnh sợ run một chút, hỏi: “Đóng cửa mới đưa? Vậy chẳng phải là anh giúp người khác toại nguyện sao?”
“Ở đây dù cô có đưa họ cũng không uống.” Từ khi Tống Sơ Nhất và Thẩm Hàn đến đây, quản lí vẫn âm thầm theo dõi hai người. Môi Tống Sơ Nhất và Thẩm Hàn đều đã khô nhưng một giọt nước cũng không uống. Rất cảnh giác. Chỉ có ra khỏi quán bar, bọn họ mới thả lỏng tâm tư.
“Đêm nay bọn họ chưa uống một giọt nước nào đâu.” Ý Hạnh cười, ngăn cản bàn tay đang đưa tới của quản lí, “Quản lí, nếu bọn họ nói rằng họ gặp chuyện không may sau khi tôi đưa Hồng Trà cho, tôi chắc chắn không gánh nổi trách nhiệm.”
Lai lịch của Thẩm Hàn không nhỏ, cô ta không dám rước họa vào thân. Tống Sơ Nhất và cô ta lại không thù không oán, không nên vì một chút lợi ích mà kéo Tống Sơ Nhất vào vũng bùn. Cô ta hiểu rõ cách cách đàn ông có thể hủy diệt một người phụ nữ. Người phụ nữ bình thường sau khi ** liền mất sự rụt rè đoan trang. Quản lí đây là muốn cho Thẩm Hàn đoạt lần đầu tiên của Tống Sơ Nhất, sau đó sẽ thừa cơ xông vào.
“Cô ngốc hay giả ngốc vậy? Cất Hồng Trà vào túi xách, trên đường về trường học vào một quán ven đường ăn khuya, thừa dịp bọn họ không chú ý đưa Hồng Trà cho chủ quán để người ta đưa lên. Như vậy không phải là không liên quan đến cô sao?” Quản lí cúi đầu cười.
Có lí! Ý Hạnh nhìn về phía Thẩm Hàn, thấy anh ung dung phóng khoáng, khí độ bất phàm xuất chúng, cô ta đột nhiên cũng cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Cho tôi ba hộp.” Cô ta đứng dậy, nhận lấy chi phiếu từ quản lí.
“Đúng vậy, phải là ba hộp. Chính cô cũng phải uống mới càng vô tội.” Quản lí cười cười, ánh mắt dâm đãng liếc Ý Hạnh, nói: “Nhớ kể cho tôi nghe cảm giác ba người nhé.”
Không chỉ làm mình có vẻ vô tội mà còn có thể làm cho Thẩm Hàn và Tống Sơ Nhất không thể yêu nhau. Tình cảm không thể xuất hiện một hạt cát. Nếu giữa Tống Sơ Nhất và Thẩm Hàn có gì đó, hai người sẽ tình chàng ý thiếp không ai có thể chen vào. Bọn họ nhìn rất xứng đôi. Ý Hạnh lạnh lùng cười. Cô ta vốn cảm thấy mình muốn ở bên Thẩm Hàn là cóc đòi ăn thịt thiên nga. Nhưng có lẽ ông trời muốn giúp đỡ cô ta, Tống Sơ Nhất chính là cầu nối tốt nhất giữa cô ta và Thẩm Hàn.
Đường phố ban đêm rất yên tĩnh. Ra khỏi quán bar, Tống Sơ Nhất rất vui mừng. Đêm nay làm bốn giờ được trả ba trăm hai mươi đồng. Trong thời gian tới cô tiếp tục tìm việc, sẽ không phải lo lắng chi phí sinh hoạt mà còn có thể mua quà cho mẹ. Cô đang phân vân giữa áo ba-đờ-xuy và áo lông.
Thẩm Hàn thấy Tống Sơ Nhất vui mừng cũng vui mừng theo, lòng bàn tay để trong túi quần đổ đầy mồ hôi, tiền nắm trong tay khiến anh xúc động. Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh kiếm tiền, nên dùng số tiền này mua quà gì cho Tống Sơ Nhất đây?
Trong lúc hai người đang vui mừng, Ý Hạnh rất im lặng, con rắn độc trong lòng cô ta đang bò ra.
Con phố bên ngoài quán bar có rất nhiều quán ăn vặt, đối tượng phục vụ chính là khách của quán bar. Ý Hạnh cười kéo Tống Sơ Nhất vào một quán: “Sơ Nhất, Thẩm Hàn, chúng ta ăn khuya rồi hẵng về.”
“Không được, chúng ta phải về ngay.” Hôm nay là chủ nhật, cổng trường sẽ đóng lúc mười hai giờ, bây giờ đã là mười một giờ.
Sau khi tránh khỏi tay Ý Hạnh, Tống Sơ Nhất đột nhiên ngộ ra, người ta còn phải hẹn hò đó! Cô nói: “Hai người ăn đi, tớ về trước.”
“Đã trễ thế này, bạn học Ý, cậu cũng đừng ăn gì nữa, mau về thôi.” Thẩm Hàn sao có thể để Tống Sơ Nhất về một mình, anh không hề liếc Ý Hạnh một cái, bước nhanh đuổi kịp Tống Sơ Nhất, bắt một chiếc taxi, đẩy Tống Sơ Nhất vào: “Đêm khuya, xe trên đường rất ít, chúng ta đừng đợi nữa, đi taxi thôi.”
Tống Sơ Nhất tiếc tiền nhưng Thẩm Hàn nói có lí, về một mình cũng không an toàn. Cô không kiên trì nữa, ngồi vào ghế sau mà Thẩm Hàn đã mở cửa sẵn. Sau khi cô ngồi vào xe Thẩm Hàn cũng ngồi theo.
Động tác của Thẩm Hàn quá nhanh, ngay cả cho Hồng Trà vào đồ uống mua ven đường Ý Hạnh cũng không kịp làm. Hai người họ đã lên xe, cô ta không theo về trường cũng không được. Làm sao bây giờ? Bỏ cuộc như vậy? Ý Hạnh không cam lòng.
“Tối mai chúng ta lại đến đây đi, dù sao mười hai giờ cổng trường mới đóng, vẫn kịp.” Sau khi ngồi vào taxi, Ý Hạnh cười nói.
“Tớ không đi đâu, cậu và Thẩm Hàn đi đi.” Tống Sơ Nhất nói, thầm nghĩ hai người có thể hẹn hò luôn.
“Tôi cũng không muốn đến đây. Bạn học Ý, tốt nhất cậu cũng đừng đến đây nữa, những nơi như vậy nhiều thị phi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất [1'>.” Thẩm Hàn đồng ý với Tống Sơ Nhất.
[1'> Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
“Sau khi ba mẹ tớ