
ng Bình nhanh chóng duỗi hay tay đón lấy cô ôm vào trong ngực, liền lật người cô lại đặt dưới thân mình, vô cùng đắc ý, “Không thể khinh địch như vậy.”
Tiêu Tố Tâm hai tay muốn đẩy anh ra, Chung Bình trái lại còn càng ép tới gần hơn, ở bên tai cổ thổi một luồng khí nóng “Hôm qua tại sao cô lại chạy?” Tiêu Tố Tâm quẫn bách muốn nhấc chân đá văng anh ra, nhưng không ngờ lại bị anh đoán được hai chân liền nhanh chóng ghì chặt đùi cô lại ở trên đệm. Từ xa mà nhìn, sẽ giống như hai người bọn họ còn đang đánh nhau, chưa phân được thắng bại. Nhưng Tiêu Tố Tâm lại cực kì rõ ràng, Chung Bình đang cố ý! Anh ra luôn lợi dụng tất cả cơ hội để tiếp xúc thân mật với cô!
Tiêu Tố Tâm nhấc lên khuỷu tay hung hăng huých cho anh một cái, Chung Bình đau đớn kêu một tiếng, thân mình chợt nghiêng về một bên, Tiêu Tố Tâm nhanh chóng lăn một cái rời khỏi rồi đứng lên, sau đó bực tức tiến lại về phía Chung Bình, nắm lấy cổ áo của anh, lại mạnh tay quật ngã thêm một cái nữa! Lần này Tiêu Tố Tâm nhìn Chung Bình đau đớn nằm im trên đệm hết quay trái lại quay sang phải, thì mới hả giận được một chút, cho anh biết thế nào mới thực sự là đá ngã người khác, xem anh còn dám lần nữa chơi đểu nữa không!
Cả buổi tối, liên tục thấy Chung Bình bị Tiêu Tố Tâm đánh ngã rơi chổng vó, làm cho Đinh Như nhìn thấy mà hết hồn, đã mấy lần phải nhảy ra quát Tố Tố dừng lại, Tố Tố mới thủ hạ lưu tình với anh. Nhưng Chung Bình lại cảm thấy mất hết cả sĩ diện nên càng ngã thì càng muốn đánh tiếp. Tiêu Tố Tâm đương nhiên cầu còn không được, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của anh!
Cuối cùng cũng dừng lại, ngay lúc Tiêu Tố Tâm cùng Chung Bình đang hướng phòng thay đồ đi vào, thì Đinh Như đã nhanh chóng chạy lên, đề nghị mọi người cùng đi ăn khuya.
Chung Bình nhẹ liếc mắt một cái, Tố Tố nhớ đến đêm hôm qua cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn anh, vừa vặn ánh mắt hai người lại chạm phải nhau, Tố Tố vội vàng khẽ quay mặt đi, Chung Bình khóe miệng khẽ nhếch, cũng thu lại ánh mắt của mình. Đinh Như không rõ nhìn hai người bọn họ, lại nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình, đôi mắt trầm xuống, nhẹ nhàng đứng chắn trước mặt anh, cực thân thiết hỏi, “Bác sĩ Chung, hôm nay không sao chứ?”
Chung Bình lắc đầu, “Động gân cốt một chút cũng có lợi cho sức khỏe.”
Đinh Như gật đầu, nén giận quay sang nhìn Tố Tố, “Tố Tố, bác sĩ Chung là người mới, sao em nặng tay vậy, thật là.” Tố Tố thôi không nghĩ nữa, cúi đầu nói, “Không luyện tập nhiều sao mà giỏi được.”
“Tố Tố.” Đinh Như nhẹ nhàng khiển trách, lại cười xin lỗi Chung Bình, “Cô ấy hơi hiếu thắng.”
Chung Bình nhìn Tiêu Tố Tâm cười, “Có cá tính, tôi rất thích.”
Đinh Như cùng Tiêu Tố Tâm sắc mặt khác nhau, đồng thời trừng mắt nhìn Chung Bình, Chung Bình tươi cười càng sâu, “Mấy cô gái hiện nay đều là như vậy, đều có quan điểm riêng rồi.” Đinh Như cười gượng gật đầu, hóa ra anh ấy là chỉ tất cả con gái bây giờ, chứ không phải chỉ riêng Tố Tố. Tiêu Tố Tâm khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, nếu như anh ta còn ở trước mắt chị Như nói lung tung gì nữa. cô lập tức sẽ đá anh ta lên xe ngay!
Chung Bình nhấc tay, ý bảo sẽ đi. Anh chở hai người bọn họ đến một nhà hàng Tây gần đó, so với quán ăn khuya ngày hôm qua, ở đây rõ ràng sa hoa hơn rất nhiều.
Sau khi gọi đồ xong, Đinh Như vô cùng sôi nổi, không ngừng tìm đề tài cùng Chung Bình trò chuyện, mà Tiêu Tố Tâm lại chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh. Chung Bình cũng rất dịu dàng trả lời từng vấn đề của Đinh Như, nhưng mà ánh mắt lại thỉnh thoảng khẽ liếc về phía Tiêu Tố Tâm, ánh sáng mờ ảo của nhà hàng khẽ chiếu vào khuôn mặt nhìn nghiêng của cô lảng lặng lại giống như một bông sen thanh khiết, trên mặt khó có được lại xuất hiện một chút dịu dàng nên có.
Chung Bình lại mỉm cười nhìn Đinh Như, Đinh Như có thể cùng anh gần gũi nói chuyện như thế này, trong lòng sớm đã vui như mở cờ trong bụng, không hề quan tâm tới Tố Tố vẫn đang ngồi bên cạnh mình. Tố Tố nhìn chị Như cao hứng, vui vẻ như vậy, thì cũng thoải mái một chút, chỉ cần chị Như vui, cho dù có phải nhìn thấy tên Chung Bình đáng ghét này, cô cũng có thể nhịn được!
Sau cùng, Chung Bình chở hai người họ về nhà rồi mới rời đi.
–
Chị Như cùng Tiêu Tố Tâm vào trong nhà, chị Như vui mừng đến nỗi chạy quanh nhà, “Anh ấy có phải rất đẹp trai không! Ngay đến cả tiếng nói cũng dễ nghe như vậy, thật khiến cho người ta phải say mê.”chị Như lại từ từ nhắm hai mắt lại giống như đang chìm trong hoài niệm. Tố Tố ừ môt tiếng, trong lòng lại cực kì khinh bỉ, rõ ràng đây là thủ đoạn tán gái của anh ta! Cố tình làm cho chị Như bị mê hoặc, thật hết cách.
“Chung Bình, anh ấy muốn chị gọi anh ấy là Chung Bình.” Chị Như vui vẻ mở mắt, lôi kéo tay Tố Tố, cười ha hả. Tố Tố để im để cho chị Như tùy ý kéo tay mình, cười khẽ, “Hai người thân thiết hơn rồi đấy.” chị Như cũng rất nhanh tán thành, đột nhiên lại như nhớ tới cái gì, khẽ liếc nhìn Tố Tố, “Anh ấy gọi em là Tố Tố, sao lại không gọi tên đầy đủ?” Sắc mặt ngưng trọng, có chút hờn giận. Tố Tố cả kinh, nhanh chóng trấn anh chị, “Anh ta thấy mọi người trong phòng tập gọi vậy liền gọi thôi, hai người hôm