
g ngồi ở bên trong chiếc xe kia, sắc mặt lạnh lùng, sau đó
liền bước ngược hướng đi về.
Chung Bình ở trong xe mãnh liệt ấn còi, Tiêu Tố Tâm lại giả bộ không nghe thấy, vẫn tự mình đi về phía trước.
Chung Bình đành phải quay xe chạy về phía cô, gạt cửa kính xe xuống, ló đầu ra kêu, “Lên xe đi.”
Tiêu Tố Tâm cười lạnh một tiếng, “Không cần.”
“Tiêu Tố Tâm, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Chung Bình gấp đến độ nói to lên.
Tiêu Tố Tâm chợt dừng lại, quay lại nhìn anh, “Nói đi.”
“Cô lên xe trước đã.” Chung Bình trộm nhìn về phía sau, nhân viên của siêu
thị đều đã tò mò đứng chật cửa, bọn họ đều là chạy đến để xem. Chung
Bình liền mở cửa xe cho cô lên.
Tiêu Tố Tâm xoay người nhìn thấy
đồng nghiệp của mình đều đang chăm chú nhìn, mặt hơi đỏ lên, đành phải
ngồi vào trong xe, đóng cửa lại.
Chung Bình liếc mắt nhìn về đằng sau, rất nhanh khởi động xe, tiến về phía trước.
–
Chung Bình lái xe qua mấy con phố, cuối cùng dừng lại ở ven đường.
Tiêu Tố Tâm ngồi ở trong xe, không nhịn được phải mở miệng trước, “Có chuyện gì?”
“Ngày mai cô có rảnh không? Tìm cô giúp chút việc.” Chung Bình cau mày, dường như có chút phiền muộn.
“Chuyện gì?” Tiêu Tố Tâm cảm thấy anh ta kỳ quái, không phải anh ta hận cô đến
nghiến răng nghiến lợi sao, như thế nào lại đột nhiên tìm cô giúp, giúp
cái gì chứ?
“Buổi tối ngày mai đi gặp gia đình tôi.” Chung Bình đơn giản nói ra.
Hả? Tiêu Tố Tâm kinh ngạc kêu ra tiếng, anh ta thần kinh à! Tại sao cô phải đi gặp gia đình anh ta, chẳng lẽ muốn dùng gia đình mình đến ép cô trả
tiền?
“Ngày mai sinh nhật bà nội tôi, tôi phải mang theo bạn gái về.” Chung Bình liếc mắt nhìn cô một cái.
“Anh nhiều bạn gái như vậy đến tìm tôi làm gì?” Tiêu Tố Tâm cười lạnh một tiếng, đầu của anh ta không phải bị đá hỏng rồi chứ?
“Bọn họ không biết võ.” Chung Bình không chịu được, mắt trợn trắng, “Cô lần
trước khiến đối tượng coi mắt của tôi phải bỏ đi, hiện tại bọn họ lại
muốn tôi dẫn ai đó về gặp mặt, cô nói xem tôi nên đi chỗ nào tìm người
biết võ đây.”
Tiêu Tố Tâm cau mày hỏi, “Vì cái gì mà phải biết võ?”
“Bởi vì tôi đã nói với bọn họ tôi thích ai biết võ.” Cái gì chứ, còn không
phải vì cô, bị bà nội hiểu lầm, hiện tại lại không nói rõ ra được. Ba mẹ liên tục gọi điện nói mấy ngày này ba chả thiết ăn thiết uống nữa, liền bắt anh phải đem bạn gái trở về cho bà xem, còn uy hiếp anh nếu không
mang bạn gái về, bà sẽ tuyệt thực.
Tiêu Tố Tâm không chịu nổi
liền trừng anh, “Thật không làm được.” Bạn gái của anh ta còn nhiều hơn
cả một đại đội, thể nào mà chả tìm được một người có võ. Cô cùng anh ta
quan hệ xấu như vậy, sao có thể giả mạo làm bạn gái anh ta chứ.
“Tiêu Tố Tâm, cô vẫn còn đang nợ tôi tiền đúng không? Tôi không thúc giục cô
trả tôi tiền là đã đủ nhân từ cho cô lắm rồi, bây giờ cô có định giúp
tôi không?” Chung Bình âm thầm chửi rủa trong lòng, tôi đây tìm cô là
muốn cho cô một cơ hội, trước khi dụ hoặc cũng đã thả mồi nhử rồi đấy
chứ.
Tiêu Tố Tâm bị uy hiếp, miệng cứng lại, “Không phải đã nói
rằng, nếu anh đánh thắng tôi thì tôi sẽ trả lại tiền sao?” Tuy rằng, cô
biết mình còn đang nợ anh ta tiền, chỉ là nếu anh ta biết rõ chân tướng
sự việc, cô cũng không muốn sẽ bị anh ta la hét sai bảo.
“Không
được, ngày mai nếu làm cho bà nội tôi thất vọng, khẳng định bệnh cũ sẽ
tái phát, bà tôi đã 90 tuổi rồi, cô nhẫn tâm làm cho bà phải khổ sở
sao?” Chung Bình giở ra một bộ mặt đau đớn đến kịch liệt.
Tiêu Tố Tâm nhìn anh ta như vậy, nhất thời nghẹn lời. Bà anh ta lớn tuổi như
vậy, nếu như thật sự phát bệnh cũ, như vậy không được đâu. Chỉ là……Tiêu
Tố Tâm do dự, chỉ cảm thấy nếu mình đáp ứng yêu cầu này của Chung Bình,
giống như là bị người ta cố tình hãm hại vậy. Trực giác cô cho thấy là
Chung Bình đang có âm mưu, nhưng cô lại không biết được nguyên do.
“Được, nếu như cô đồng ý giúp tôi, trừ cho cô năm ngàn.” Chung Bình cắn răng, ném ra mồi nhử tiếp theo.
Tiêu Tố Tâm đầu như căng ra, năm ngàn, quá mê người, cứ như vậy liền rất
nhanh quên đi mình đang suy nghĩ gì, giống như không có cái gì kì lạ cả. Cho dù chỉ là đi giả mạo một chút, vẫn là cô rất lời đúng không, ăn một bữa cơm thôi mà được những năm ngàn. Tiêu Tố Tâm không ngừng tính toán.
Chung Bình nhìn thấy ánh mắt do dự của cô, trong lòng liền cười trộm, một bộ
dáng luyến tiếc y hệt đứa trẻ, nhìn cô xem lần này còn không ngoan ngoãn nhảy xuống hố đi. “Thế nào?” Chung Bình thúc giục cô quyết định.
Tiêu Tố Tâm khẽ cắn môi, đáp ứng luôn, “Được, tôi sẽ giúp anh lần này.”
“Được, ca làm của cô ngày mai thế nào?” Chung Bình nhịn xuống tiếng cười to trong lòng, giả vờ trầm tĩnh hỏi.
“Buổi sáng.”
“Được, buổi chiều bốn giờ, tôi tới đón cô, ngày mai cô phải nghe theo tôi.”
“Được……Chỉ là giả mạo đối tượng xem mắt của anh thôi đúng không?” Tiêu Tố Tâm xác nhận lại.
“Giả làm bạn gái tôi.” Chung Bình lạnh lùng nói.
“Chỉ ăn cơm thôi?” Tiêu Tố Tâm vừa nghe đến hai chữ đó, trong lòng đã bắt đầu sợ hãi, thật kỳ lạ.
“Ăn cơm xong sẽ đưa cô về.” Chung Bình cười trộm, ăn cơm rất lâu, là tiệc sinh nhật mà, cô cứ chậm rãi hưởng thụ đi