
huôn mặt trong suốt, tái nhợt.
Bóng mắt màu tím đậm, trong vùng bao phủ của lông mi nhòe ra một mảng nhòe nhoẹt. Lông mi cô dài, lại uốn cong lên, lúc bình thường vui vẻ, vô cùng cuốn hút, dễ dàng mê hoặc lòng người, hôm nay um tùm như vậy lại không giấu được sự mệt mỏi tiều tụy.
Đầu hơi nghiêng tựa lên bả vai anh, không nhúc nhích, có một sự yếu đuối Tả Hồng chưa từng nhìn thấy, một sự yếu đuối có thể khiến Tả Hồng liều mạng.
Con nhóc này tại sao lại có thể khiến anh đau lòng như vậy, thương xót đến tận tim gan. Cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, ôm chặt lấy cô, áp má vào má cô:
"Quyên nhi, đến cửa nhà chúng ta rồi, về nhà thôi..."
Mở cửa, bật đèn, đột nhiên có ánh sáng khiến cho Quyên Tử không kịp thích ứng, rì rầm vài tiếng, dụi dụi đầu vào ngực Tả Hồng, chôn sâu vào lòng anh
Trái tim Tả Hồng, trong phút chốc tan chảy, tắt bóng đèn lớn đi, theo ánh sáng đèn tường vẫn ôm chặt lấy cô, cứ ôm cô như thế, vào phòng tắm, đổ đầy nước, nhỏ vài giọt tinh dầu hoa hồng, chậm rãi cởi bỏ quần áo hai người, ôm cô ngồi xuống...
Tắm rửa sạch sẽ cho cô, lại gần như ép buộc cô súc miệng, trùm khăn ắm, ôm ra ngoài, đặt lên giường, cầm hai chiếc gối mềm mại đặt phía sau để cô thoải mái dựa vào, dùng một chiếc khăn bông lớn lau tóc cho cô...
Tả Hồng làm mọi thứ một cách tỉ mỉ, rón rén, giống như Quyên Tử là thứ đồ sứ dễ vỡ trong tay anh, cần mười vạn phần cẩn thận.
Lau xong tóc, Tả Hồng cúi đầu xuống mới thấy Quyên Tử đã tỉnh từ lúc nào, đang mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, cứ nhìn anh chăm chú không chớp mắt.
Không còn sự thông minh xảo trá lúc bình thường, lúc này cô có phần ngây ngốc, trong đôi mắt long lanh trong suốt, Tả Hồng dễ dàng tìm thấy bóng dáng mình, vô cùng rõ ràng.
Tả Hồng thích cảm giác nhìn thấy bóng mình trong mắt cô, nhất là ở thời điểm kích tình thiêu đốt, anh thích nhất ánh mắt cô, từ con ngươi sáng long lanh ánh ra bóng dáng mình, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cảm thấy trong lòng cô có anh, cô thuộc về anh, cô là người phụ nữ của anh.
Nhưng lúc đó, trong ánh mắt cô có sự ham muốn, có tình thú, không giống lúc này, là duy nhất, là chăm chú, trong mắt cô chỉ có anh, trừ anh ra, không còn bất cứ thứ gì.
Trong lòng Tả Hồng tình ý cuồn cuộn, kịch liệt ngắn ngủi trôi qua rồi hóa thành dòng nước nhỏ, dịu dàng chảy khắp toàn thân, khiến anh cảm thấy hạnh phúc, rất hạnh phúc, được cô nhìn như vậy, có dùng cả thế giới đánh đổi, anh cũng tuyệt đối không bằng lòng.
Sự ấm áp nóng bỏng lần lượt biéndooire, Tả Hồng không thể kìm lòng cúi người ấn môi lên đôi môi khẽ hé mở của cô, trằn trọc hôn, môi trên, môi dưới... Môi dưới rồi lại môi trên... Lúc nặng, lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, từng chút, từng chút...
Quyên Tử cũng không kiềm chế được khép chặt mắt, khẽ rì rầm vài tiếng, cánh tay vòng qua ôm chặt cổ anh, mở môi, như cổ động anh chiếm giữ, nghịch ngợm lưỡi, thậm chí đưa ra, nhẹ nhàng liếm môi anh...
Hơi thở của Tả Hồng dần nặng nề, lý trí dưới sự quyến rũ của yêu tinh này trong nháy mắt bay biến, không biến ở tận nơi nào...
Chiếc áo choàng tắm quấn trên người tuột xuống nền nhà không một tiếng động, trong không gian tràn ngập âm thanh khiến người ta đỏ mặt, tiếng than nhẹ, tiếng thở gấp, thỉnh thoảng xen lẫn những lời yêu rừng rực, hòa thành một bản tấu ca triền miên, lúc trầm lúc bổng.
Từ xưa tới nay, đây là phương thức biểu đạt tình yêu của con người, nam nữ thế tục đều rầm luân trong đó, nếu không có yêu, thì là giao phối như động vật, chỉ cần vui thích ngắn ngủi, khoái lạc nhất thời. Có yêu, tình dục trở thành con dấu xinh đẹp nhất cho tình yêu.
Bởi vì có yêu mới có ham muốn cực hạn, hai người từ đó sẽ không chia lìa. Quyên Tử với cái miệng luôn tuyên bố không yêu Tả Hồng, trong men ái dục trầm luân đã bất tri bất giác mất đi suy nghĩ mà động tình. Chính cô cũng không biết, cô đang lừa mình dối người không muốn thừa nhận mà thôi.
Kích tình trôi qua, Quyên Tử ngủ thật say, một giấc ngủ sâu, trong lúc mơ màng, cô như quay về thời điểm mười bảy tuổi, một mùa thu đẹp đẽ, một nam tử u buồn ngồi trên ghế gỗ dưới tàng cây, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, những chiếc lá khô còn vương trên cây rụng xuống, chậm rãi phiêu du như một vũ nữ trên không.
Vầng mặt trời mùa thu xen qua kẽ lá chiếu lên thân hình cậu như một vầng hào quang, vô cùng đẹp đẽ, trong đôi mắt non nớt của Quyên Tử như một bức tranh động, dễ dàng thu hút cô.
Người thanh niên dịu dàng tuấn tú, ngồi yên ở đó thôi cũng đủ khiến trái tim cô loạn nhịp không thể nào kiềm chế.
Quyên Tử siêt chặt vạt áo khiến các đốt ngón tay trắng bệch. Cô từng bước đi về phía ấy, tiếng giầy giẫm lên những chiếc lá khô phát ra âm thanh nhỏ mà rõ ràng...
Rốt cuộc cô cũng đứng trước mặt anh, dùng toàn bộ dũng khí thổ lộ:
"Em thích anh"
Cậu thanh niên khẽ ngẩng đầu, Quyên Tử kêu lên một tiếng, lại là Tả Hồng, là tên khốn Tả Hồng kia...
"Quyên nhi, Quyên nhi, tỉnh lại đi, tỉnh nào, nằm mơ rồi hả?"
Quyên Tử mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt vô lại của Tả Hồng, chỉ có điều lại cười sáng lạn đến thế, rạng rỡ như ánh mặt trời thu trong mộng, làm Quyên Tử mấ