
quàng cổ caro xanh trắng, phần đuôi có một con gấu Koala nhỏ đó?” Chương Linh Quyên cười nói: “Mình vừa vào trường học đã nhìn ra cậu thích Khương Tuấn Vĩ, cho nên khi đó cũng cảm thấy kỳ lạ, sao cậu càng vất vả bao nhiêu, thì trái lại hai người bọn họ càng tốt đẹp bấy nhiêu!”
Tôi chẳng có tâm trạng nào mà nghe cô trêu chọc, vội vàng hỏi: “Cậu xác định Mộc Lan biết cái khăn quàng cổ đó là do mình đan?”
“Đúng vậy!” Chương Linh Quyên cười: “Ngày nào tới nửa đêm cậu cũng bật đèn pin đan khăn, sau đó giấu ở trong chăn, Mộc Lan đã phát hiện từ lâu rồi. Có một ngày cậu đi ra ngoài, Mộc Lan liền kéo mình cùng vào lục ra xem……”
Tôi cảm thấy đầu óc mình kêu ù ù, cứ như bị một đống ong mật bao vây, lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Đại tỷ ơi, nếu cậu muốn thuận lợi kết hôn, thì đừng có mà bép xép chuyện này ra ngoài đấy……” Cảm giác mình vô cùng hoảng hốt.
Mộc Lan cũng biết cái khăn quàng cổ đó là tôi đan?
Nói như vậy, lần đó, cô ấy sở dĩ ở trước mặt tôi bảo Đại Oai cắt vụn cái khăn quàng cổ, lại là, lại là…… Mặc dù nhiều năm không có liên lạc với Mộc Lan, nhưng ở trong lòng tôi, dù sao vẫn xem cô ấy là một trong những người bạn quan trọng nhất; mặc dù bởi vì nguyên nhân kế hoạch đầu tư RT, mà tôi có cảm giác đau lòng và thất vọng không cách nào nói hết, quyết chí cùng đoạn biệt với quá khứ, nhưng sâu trong đáy lòng, dù sao đối với bao nhiêu năm tháng bạn bè tốt đẹp vẫn có sự nhớ thương cùng mong đợi khó có thể dứt bỏ.
Tôi cuối cùng hy vọng chuyện có thể tiến triển khá hơn một chút, sáng lạn hơn một chút, gần sát với một số hy vọng cùng ước mơ trong lòng tôi một chút, nhưng thì ra là, có một số chuyện dường như tình cờ đột nhiên xuất hiện, lại chỉ là một vở kịch đã được mưu tính từ lâu. Thì ra là tất cả người thế giới này đều là thông minh, chỉ có mình tôi, mình tôi là kẻ ngốc……
Ăn xong tiệc trà chiều, Đại Oai tới đón tôi, lại bị Chương Linh Quyên trêu chọc một trận, nói: “Sớm biết hai người thật sự ở bên nhau như thế, mình đã không phải mất công đi tìm phù rể rồi. Các cậu cũng nhanh lên, sinh một đứa, nhất định phải cho mình làm mẹ nuôi đó……”
Đại Oai cười cười đáp: “Chỉ cần bao lì xì ra mắt đủ dày, mẹ nuôi này, mình nhất định nhận!” Rồi thân mật hỏi tôi: “Đúng không, bà xã?”
Cái tên này, mấy năm nay, càng ngày càng vô lại, lúc nào ở trước mặt ba mẹ tôi, cũng bai bải gọi “bà xã”, qua nhiều năm, tôi đã chẳng hơi sức đâu mà phản bác.
Tôi đưa tay vuốt ve cái áo cưới Quyên Quyên đặt may, từng lớp từng lớp lụa mỏng manh như cánh ve, nhẹ nhàng tựa như mây, cằm ở giữa ngón tay, có cảm giác ngẩn ngơ làm người ta khó có thể tin…. Hôn nhân là cái gì?
Là nấm mồ tình yêu?
Là phiếu cơm dài hạn?
Là bến đỗ vỗ về?
Là hạnh phúc thuộc về mình?
Đột nhiên nghĩ tới tôi vô cùng bội phục câu mà thầy giáo Du Mẫn Hồng đã nói: “Dẫu biết hôn nhân là một nấm mồ, nhưng ai cũng không chùn bước mà nhảy vào trong đó, bởi vì nếu không nhảy thì chết không có chỗ chôn a a a a……” Đột nhiên cảm giác có chút choáng váng, tôi giật mình rùng mình một cái, nhanh chóng ngẩng đầu, vỗ vỗ gương mặt, cố gắng cười cười, hỏi Chương Linh Quyên: “Cậu còn mời những ai nữa vậy?”
“Có thể mời đều mời tuốt!” Chương Linh Quyên cười ha ha: “Mình đã đặt làm một tiệc cưới đắt tiền nhất toàn bộ Bắc Kinh này, nhất định phải để các bạn học ai oán suốt đời mang bao lì xì đến……”
Tôi ngất! Hôn lễ của Chương Linh Quyên quả nhiên là hết sức xa hoa, vô cùng xa xỉ. Xe hoa là một chiếc Lincoln Limousine, phía sau còn có một dãy mười mấy chiếc Hummer đi theo, hôn trường thì ngập tràn những bó hồng được đặc biệt vận chuyển bằng máy bay từ Vân Nam tới, nhiều đến nỗi khiến người ta khó mà có thể đi qua đi lại.
Dùng hoa tươi trang trí cho hôn lễ vốn là một điều tốt, nhưng tràn lan đến mức hận không thể nào mà cầm kéo cắt bớt như thế này thì…… Tôi thở dài, đi theo sau Chương Linh Quyên, vất vả ôm đống hoa, thở hồng hộc dặn dò hai thiên thần nhỏ phía sau cô ấy: “Cẩn thận một chút nha, đừng để cho hoa đâm rách khăn voan……” Ngẩng đầu, tôi bắt gặp Mộc Lan.
Bốn năm không gặp, cô ấy khoác trên mình bộ đồ công sở thanh lịch màu vàng nhạt, trang sức trang nhã mà vô cùng xinh đẹp, tóc búi gọn gàng, trên tay cầm một cái túi LV, bước chân rụt rè, từ từ đi đến, cả người trên dưới tinh tế chẳng khác nào một cô búp bê sứ Cảnh Thái Lam cực phẩm, không chút tì vết.
Còn tôi thì ngược lại, sáng sớm đã bị Chương Linh Quyên cứng rắn nhét vào một bộ lễ phục màu hồng, mang giày da cũng màu hồng cao đến mức lòng người kinh sợ, ngay khi nhìn thấy mình trong gương, liền ai oán hận không thể lập tức hộc ba lít máu mà chết. Cộng thêm tiết trời nóng bức, nên lúc tôi vội trước vội sau chạy một vòng đã cảm giác trên lưng nhơm nhớp mồ hôi, đại khái chỉ nhìn lớp trang điểm trên mặt tôi thôi cũng…… quá đủ rồi!
Tôi âm thầm lau mồ hôi, não bộ bắt đầu suy nghĩ cách xưng hô và giao tiếp thích hợp.
Thân thiết một chút? Xa lạ một chút? Căng thẳng một chút? Hay kiêu căng một chút?
Cô ấy đi tới chỗ cách tôi năm bước chân thì đứng lại, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, khi t