pacman, rainbows, and roller s
Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323413

Bình chọn: 8.00/10/341 lượt.

như vậy, rõ ràng là toàn những người xa lạ không một chút quen biết, nhưng lại có thể thẳng thắn mà chạm đến chỗ sâu thẳm nhất trong lòng nhau!

Dần dần ở trên mạng tôi đã làm quen với một nhóm bạn, mỗi ngày đều trao đổi, nói chuyện lâu ngày cũng giống như bạn bè ở ngoài đời. Hơn nữa bởi vì tôi từng làm một video “Để có trạng thái tinh thần lành mạnh nhất” cho tất cả mọi người nói lên mục tiêu của họ, mà ngoài ý muốn tạo nên một mạng lưới tên là — Lương Tâm [âm đọc lên rất giống với lương tâm'> (à cái này hơi khó giải thích, cái tên của mạng lưới là 粱芯 đọc là liang xīn, đồng âm với liángxīn là lương tâm, còn nghĩa của nó hơi khó dịch nên phong vũ sẽ ko dịch nhé – đại khái là nhóm cốt lõi gì gì đó.)!

Tại sao, vì sao mà lại là…… họ “Lương” chứ? Mùa thu năm thứ hai, khi tôi dẫn Viện Viện đến bến tàu của ngư dân xem sư tử biển, có người đột nhiên vỗ vai tôi. Tôi quay đầu, thấy bạn học Khương Tuấn Vĩ đang cười cười nhìn tôi.

Cậu ta xin tự túc đến học Đại học San Francisco, vô cùng vô nghĩa đăng ký học lại từ đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi nói: “Lỗ Tây, mình đây trăm cay ngàn đắng chạy đến đây, mong cậu làm bạn gái của mình, cậu không đến nỗi tàn nhẫn cự tuyệt đó chứ?”

Tôi bị ánh mắt của cậu ta đập cho một cái không hề nhẹ, cười khanh khách nói: “Không thành vấn đề, nếu như cậu có thể chờ mình lâu như mình đã chờ cậu……”

Theo chế độ đào tạo của Stanford thì một năm được chia làm bốn kỳ, học tập rất vất vả, làm luận văn cũng thực sự khiến người ta phải phát điên. Cơ hội tôi có thể đến New York thăm mẹ cũng không nhiều, chỉ được có một lần, nhưng cũng chẳng có nhiều thời gian, đến cửa hàng giúp mẹ, bỗng nhiên thấy bà ấy hỏi: “Mẹ nhớ có một lần con gọi điện nói muốn học nấu mì xắt hả?”

Tôi ngơ ngẩn, trong lòng trong nháy mắt cuộn sóng ầm ầm, chua xót đến tột đỉnh, hồi lâu, mới mỉm cười nói: “Đúng ha, cám ơn mẹ!”

Rốt cuộc cũng nấu ra được một chén mì xắt thật là ngon, chỉ không biết cái người thích ăn mỳ kia, đang ở phương nào?

Bỗng nhiên có thôi thúc muốn gọi điện thoại, tôi lấy điện thoại di động ra, do dự thật lâu, cuối cùng chỉ là mở danh bạ điện thoại, đem một cái dãy số đã được đánh dấu riêng nhẹ nhàng xóa đi…………

Mùa thu năm thứ ba, một phần luận văn của tôi không ngờ ở trong một lần hội nghị học thuật quốc tế lại giành được giải thưởng, tôi có cơ hội được đặc cách lên thẳng tiến sĩ. Giáo sư Lý từ nhà gửi tin chúc mừng tới, bạn học Đại Oai thì sau khi nghe tin liền bắt đầu càng không ngừng lên lầu xuống lầu, lên lầu xuống lầu…… Sau vô số lần kiên trì như thế, cậu ta rốt cuộc cũng dừng bước, buồn rầu nhìn tôi, chậm rãi nói: “Cậu sẽ không thật sự định học tiến sĩ đó chứ?”

Tôi cười hì hì hỏi: “Thì sao?”

“Mình không muốn cưới Đông Phương Bất Bại làm vợ đâu……”

“Vậy thì đừng trách bổn chủ thủ hạ vô tình……” Tôi giả bộ dạng một người cầm đao chém về phía cổ của cậu ta, bị cậu ta một phát bắt được, sau đó, cậu ta liền cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hai má tôi.

Tôi hãi quá, nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Cậu ta đi theo phía sau buồn rầu nói: “Này, cậu đừng đến mức đó chứ……”

Tôi cười khanh khách, quay đầu lại liếc xéo cậu ta: “Còn phải nói, cậu phải chờ mình sáu năm. Sáu năm mới được chuyển thành chính thức đó……”

Không phải không thích đâu nha, đi trên con đường học tập cực cực nhọc nhọc mười hai mươi năm, vất vả lắm cuối cùng cũng đi tới lúc này, rốt cục cũng có được thành quả như vậy.

Chỉ là……

Đối mặt với đủ loại chúc mừng hoặc là hiếu kỳ hoặc là hỏi thăm đến từ bốn phương tám hướng, tôi chỉ cười không đáp, nhưng giống như trong dự tính bắt đầu tiêu phí rất nhiều thời gian học tập nghiên cứu; cũng bắt đầu đưa Viện Viện ra vào đủ loại nơi chốn công cộng, nhất là hoạt động do các câu lạc bộ của các thành thị Tây Ban Nha tổ chức. Bầu không khí như vậy quả nhiên rất là có lợi cho Viện Viện hồi phục, có một ngày, đang xem một đoàn Tây Ban Nha ca múa biểu diễn xong, sau khi trở về nhà, cô ấy rốt cuộc có thể mở miệng nói với tôi: “Pauleta…… Pauleta thích nhất là thịt hầm đậu……”

Tôi cẩn thận mở miệng hỏi cô ấy: “Cậu vẫn còn nhớ anh ta?”

Nét phiền muộn trong mắt cô ấy đậm đặc tựa như là cà phê, đau buồn nói: “Mình đính hôn, anh ấy rất buồn, nói muốn dẫn mình đi, mình rất sợ, bọn mình cứ cãi nhau mãi…… Sau đó, sau đó……” Càng nói càng sợ hãi hẳn lên.

Tôi khẽ vuốt tóc cô ấy, nói: “Không sao, Viện Viện! Mọi thứ đã qua hết rồi!” Thì ra cô ấy từng hồi phục đến mức có thể cùng ai đó “cãi nhau mãi”. Lúc Lương Trạm cùng cô ấy đính hôn, cô ấy thoạt nhìn cũng rất bình thường đúng không? Đáng tiếc…… Một góc nào đó trong trái tim không thể kìm được mà ươn ướt, tôi đưa tay ôm lấy Viện Viện, nhìn cô ấy dần dần phồng má lên, mỉm cười nói: “Tất cả sẽ ổn thôi, Viện Viện! Bên cạnh cậu, còn có nhiều người yêu thương cậu như vậy, còn nữa……” Lời đã nói đến khóe miệng, cuối cùng vẫn dừng lại — tôi không thể, bất lực, cũng không dám phỏng đoán, ở trong suy nghĩ của Lương Trạm, đến tột cùng là đối xử với Viện Viện như thế nào, tương lai, có thể…… đối xử thật tốt với cô ấy hay không?!

Không, trách nhiệm của tôi chỉ là làm cho c