
nói: “Cậu thích thì cho cậu hết đó!”
“Xí!” Tôi đưa chân, nhẹ nhàng đá cậu ta một cước: “Cũng chẳng phải là cố ý tặng đồ cho tôi, tôi chả thèm!” Trở về túc xá, đem đống quà xếp thành một chồng xong, tôi từ trên ban công nhìn xuống, Đại Oai đứng ở dưới bóng cây dưới lầu, kiên nhẫn chờ tôi — đúng là chờ tôi, kỳ lạ quá!
Chúng tôi tản bộ dọc theo sân trường, tôi thấy cậu ta chả có vẻ gì hứng thú, đành phải chủ động quấn quít lấy cậu ta liên tục đặt câu hỏi, toàn những câu hết sức ngớ ngẩn, cứ làm như lần đầu biết trên địa cầu có một chỗ gọi là Đôn Hoàng, cũng như di chỉ văn minh ở Đôn Hoàng.
Đại Oai rất nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của tôi, rất nghiêm túc kể cho tôi nghe những việc đã trải qua ở Đôn Hoàng. Sau đó, cuối cùng, ở bên bờ ao nhỏ, dưới ánh trời chiều, cậu ta nghiêm túc hỏi tôi: “Cậu cảm thấy mình và Mộc Lan…… có phải đã kết thúc rồi không?”
“Không thể nào!” Tôi cười gượng: “Hai người các cậu chả phải là vẫn rất tốt sao?”
“Mình bây giờ lấy thân phận là bạn thân mà hỏi cậu, Lỗ Tây, có phải Mộc Lan đã có bạn trai khác rồi không?” Đại Oai nét mặt nghiêm túc đến dọa người.
Tôi trong nháy mắt cảm thấy rất khó xử, không biết là cuối cùng giữa việc nói toàn bộ tình hình cụ thể cho Đại Oai biết hay là tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn, để cho hai người bọn họ tự tìm cơ hội đối diện giải quyết vấn đề thì tốt hơn. Suy nghĩ một chút, mới cẩn thận nói: “Cậu ấy không có bạn trai khác!” Theo tôi quan sát, đối với người đàn ông đã có gia đình kia, Mộc Lan đúng là nhiều nhất cũng chỉ là đang ở trong giai đoạn yêu đơn phương, cùng lắm là “Đơn phương gian khổ theo đuổi”, chưa thể nói là bạn trai.
Đại Oai nghiêng đầu nhìn trời chiều, không trả lời, tuy vẫn nghiêm mặt, nhưng vẫn thấy được cậu ta thở dài một hơi.
Tôi âm thầm lau một giọt mồ hôi, tâm trạng không biết nên diễn đạt như thế nào, hồi lâu, cười mỉm ngẩng lên đầu nhìn, nói: “Này! Cậu trăm cay nghìn đắng hẹn tôi ra đây, không phải là định tản bộ ở trong sân trường đến tối mịt đó chứ?”
Cậu ta lướt nhìn tôi một cái, rầu rĩ nói: “Đi thôi, đi ăn cái gì……” Cũng không quay đầu lại mà sải bước đi ra ngoài trường, cua cua quẹo quẹo hồi lâu, mới dừng bước ở một cái hẻm nhỏ.
Tôi dọc đường đi chậm như rùa, miễn miễn cưỡng cưỡng rớt lại ở phía sau cậu ta, lúc đi theo đến hụt hơi rốt cuộc cũng thấy cậu ta dừng lại, nhịn không được nhe răng nhe miệng, trợn to hai con mắt nhìn về phía bóng lưng của cậu ta – đồ không tin không gan, không có thành ý, không thèm nghĩ đến độ rộng bước chân cũng như cảm nhận của tôi, uổng công tôi gạt Lương Trạm te te chạy theo cậu ta! Giương mặt đón nhận nét mặt tiều tụy của cậu ta, rồi lại không nỡ, lập tức cười mỉm nói: “Trụ sở bí mật hả? Mình cũng không biết ở đây có quán ăn đi!” Ngẩng đầu nhìn tên quán ăn “Bếp lò đất đỏ”, rất thú vị.
Người tâm trạng không vui, thế nào cũng thích uống rượu, thiệt là hết cách!
Đại Oai từ lúc vừa ngồi xuống đã bắt đầu rót rượu, không đợi mang thức ăn lên lại bắt đầu điên cuồng nốc, kết quả, sau khi bữa cơm u sầu dài dằng dặc kết thúc, liền theo logic mà gục xuống bàn, tửu phẩm so với tôi còn tốt chán — ngủ li bì!
Tôi nhìn lướt qua con đường quanh co phía trước quán ăn, trong lòng suy nghĩ một chút, không quá chắc chắn là có thể bình an kéo cậu ta ra đường, nhét vào xe taxi.
Tôi gọi điện thoại viện binh ở ký túc xá, điện thoại reo hồi lâu, mà không ai bắt máy, chống cằm suy nghĩ cả buổi, ánh mắt rốt cuộc cũng nhìn chằm chằm vào nhân viên của quán, vạn bất đắc dĩ thông qua một cú điện thoại khác– ở chỗ Hà Viện Viện lúc nào cũng bố trí vài bảo mẫu bên cạnh [Hà gia gọi “Gia nhân”'>, ai cũng cơ thể cường tráng, vai u thịt bắp, vừa lúc, chỗ ở của bọn họ ở ngay bên cạnh ký túc xá của Đại Oai!
Điện thoại đến, là thím Trần bắt máy, vừa nghe nói tôi cần giúp đỡ, liền lập tức bảo đảm sẽ nhanh chóng chạy tới, bên cạnh còn dẫn theo một người đàn ông cường tráng. Thấy tôi sửng sốt, bà lập tức cúi đầu, giải thích: “Đương gia nhà thím đó, phụ trách lau xe cho lão gia, cũng ở gần đây!” Mặc dù nói rất đúng tiếng phổ thông, nhưng vẫn có chút khẩu âm Phúc Kiến rất nặng.
Tôi đến nay không cách nào tiếp thu được mấy thứ xưng hô lạc hậu và quá lễ nghi khách sáo như là “Lão gia, tiểu thư, thái thái, đương gia……” ở nhà Viện Viện, mỗi lần nghe thấy là trong lòng lại không tự chủ dâng lên cảm giác không được tự nhiên cứ như là đang ở trong trường quay một bộ phim cổ trang nào đó vậy, nhưng vào lúc này cũng chẳng hơi đâu mà bận tâm sự lễ độ cung kính của bà, gật đầu đáp lễ rồi chỉ chỉ Đại Oai: “Bạn học của cháu, ở phía xéo đối diện với Viện Viện!”
Hai vợ chồng thím Trần không tốn sức chút nào đã kéo Đại Oai ra đường, đưa lên xe, rồi nhanh chóng trở lại trường, không ngờ lúc sắp đến ký túc xá nam, lại thấy vô số học sinh bị chặn ở ngoài cửa, đi lên hỏi, mới biết là quản lý ký túc bất ngờ kiểm tra ký túc xá nam, lúc này mà đưa Đại Oai say rượu vào, quả thực đúng là tự chui đầu vào lưới. Tôi chạy nhanh lên hỏi thím Trần: “Có được không……?”
Thím Trần câu nệ gật đầu: “Tiểu thư cứ lên đó tránh trước đi!”
Thân thể Hạ Viện Viện vẫn chưa h