
y. Tôi bước từng bước xuyên màn mưa, đi tới trước mặt bà, cúi đầu quỳ xuống. Mưa to giống như bàn chải, rào rào rơi xuống, táp vào da lạnh như băng, đau đớn như thể cầm dao cắt vào thịt.
Bà từ nhỏ đã không cho tôi khóc, lúc này ở giữa cơn mưa tầm tã, quỳ gối trước mặt bà, tôi lại nếm được mùi vị nước mắt mằn mặn lẩn vào trong môi.
Mưa gió đã sớm tẩy đi toàn bộ lớp trang điểm trên mặt bà, cứ như là gọt bỏ hết lớp phấn sắc che phủ những vết rạn trên vòng ngọc, có cảm giác yếu ớt cực độ tái nhợt. Tôi nhìn bà, dáng vẻ rõ ràng là sắp té xỉu, song bà vẫn ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt đã sớm trống rỗng đột nhiên xuất hiện tia biến hóa thần kỳ. Trong mắt bà xẹt qua một vẻ như là kích động, song chỉ sau một khắc, bà lại bỗng nhiên dương tay, hung hăng vung một bạt tai lên mặt tôi.
Môi bà tím tái, dường như đã không thể tiếp tục mở miệng nói chuyện, song bà đúng là vẫn còn mở miệng, run rẩy nói: “Lòng dạ đàn bà như thế, sao con xứng đáng làm con của ba con được……”
Thật ra bà đã không còn sức, cho nên cái bạt tai kia vung lên mặt cũng không có chút sức nặng nào. Cũng không đau, song tôi lại bị sự thất vọng trong đáy mắt bà đả thương.
Bà vất vả lắm mới có được tôi, ở vào năm tháng tươi đẹp nhất mà mãi không có thai. Ngược lại sau khi thất sủng nhiều năm, lại vô cùng ngoài ý muốn một đêm ân sủng liền có được tôi, coi như là trời cao ban ơi; bà sinh tôi cũng quá gian nan, từ lúc đầu mang thai đến lúc sinh đều không ổn định, bà vẫn kiên trì không để ý đến an nguy bản thân mà sinh con, thiếu chút nữa là rong huyết qua đời, nguyên khí tổn thương nặng nề, từ đó đến giờ vẫn không khỏi; bà nuôi dưỡng tôi cũng không dễ dàng, vì để cho tôi được cùng đãi ngộ như anh hai con vợ cả, ngày nào bà cũng vây quanh bà lớn bưng trà dâng nước, chẳng khác nào tôi tớ.
Tôi không thể, cũng không chịu được việc bà dùng ánh mắt thất vọng như vậy mà nhìn tôi chăm chú.
Đêm hôm đó, bà sốt cao mê man, được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Ba chưa từng tới thăm bà, nhưng bà cũng không thất vọng, ngược lại bà nhìn tôi, từng chữ từng câu nói: “Anh hai con là đồ vô dụng, vì phụ nữ mà thiếu chút nữa làm loạn cả nhà.” Tôi cũng biết chuyện bà nói này, đại khái là anh hai lúc đi học ở Thụy Điển có yêu một cô gái, từng làm ầm lên với cả nhà, song cuối cùng, vẫn cưới chị dâu lớn hiện nay. Tôi lúc đó vẫn chưa hiểu chuyện trai gái, chỉ biết là có một lần đi theo anh hai đến Thụy Điển nói chuyện làm ăn, thấy anh ấy vứt bỏ thư ký và trợ lý đặc biệt, chỉ dẫn theo tôi, cuối cùng lại để tôi ở ngoài cửa, một mình đi vào trong giáo đường, rất lâu vẫn không ra.
Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi, hạ thấp giọng, từng chữ từng câu nói: “Con đã có thể cắm nhang dâng hương đèn ở trước mặt tổ tiên, nói không chừng trong lòng tổ tiên cũng có ý chọn con. Mẹ khổ cực như vậy mới thu xếp cho con ra vào chính thất, con nhất định phải nghĩ cách đi theo anh hai con học việc buôn bán. Chính thất chỉ có một đứa con trai này, lại là một đứa mềm lòng, cũng không ai biết tương lai sẽ có biến cố gì. Lão gia thông minh cả đời, nhưng thua ở chỗ quá tuân theo lề thói cũ, mọi chuyện chỉ giao cho thằng con trai lớn, ông ấy lo tương lai lỡ có chuyện ngoài ý muốn, không ai có thể đứng ra chống đỡ đại cục. Hôm nay mẹ đánh con, là muốn con biết, sinh tồn trong cái thế giới này không được phép có lòng dạ đàn bà như vậy. Tương lai nếu có một ngày, Trạm của mẹ có thể ngồi vào vị trí gia chủ, mẹ có chết cũng cam lòng……”
Tôi mới chín tuổi mà bà đã dám đem tâm nguyện đại nghịch bất đạo như vậy nói cho tôi biết. Bà lo tôi không biết mục tiêu của đời mình, trên đường phấn đấu sẽ vô tình đi nhầm hướng.
Đây là trận mưa to nhất trút xuống đời tôi khiến toàn thân tôi ướt đẫm. Song chính vào ngày này, bà nói cho tôi biết: “Con không nên vì một đóa hai đóa hoa thơm cỏ dại ven đường đời mà tùy tiện có ý nghĩ nghỉ chân. Trên phương diện làm người, con phải lấy ba con làm tấm gương, chứ đừng học theo anh hai con. Con phải nhớ cho kỹ, đàn ông tốt làm việc thiên hạ, chí ở bốn phương, chỉ có đứng ở nơi cao nhất, mới có thể nhìn xa nhất……”
Bà nói đạo lý vẫn luôn chính xác, mặc dù một người phụ nữ, lại biết co biết duỗi mà chịu nhục, thâm hiểu thuật tùy cơ ứng biến.
Chẳng qua là, tôi cúi đầu nhìn thấy trên bàn dài bên cạnh, có bông hoa nhài đã tàn tạ bà đã tự tay lấy xuống, vẫn còn đọng những giọt nước mưa.
Thì ra là, bà từ trước đến nay cũng chỉ xem mình là một bông hoa thơm cỏ dại có thể rất nhỏ bé trên con đường đời của cha, vậy hà cớ gì, từ sáng sớm đã phải rời giường, tốn hao tâm huyết như thế, đem này một đóa hai nhài cố gắng buộc lên tóc?! Tháng tám trời nóng như thiêu như đốt, máy bay vừa hạ cánh, gió nóng từng cơn từng cơn ùa đến táp vào mặt, gió cứ như móng vuốt của một chú mèo con cào xé, khuấy trộn hết cả mọi phiền muộn trong đáy lòng người ta ra.
Từ trước đến giờ tôi vô cùng ghét loại gió nóng này cuộn khắp chung quanh, nhưng lần này, đáy lòng tôi lạnh lẽo, nặng nề trĩu xuống, mãi từ London tới Bắc Kinh, từ trên phi cơ đến trên đất bằng, mà kỳ lạ là khí nóng vẫn khiến tôi thấy đáng sợ này