XtGem Forum catalog
Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323681

Bình chọn: 8.00/10/368 lượt.

tin tức, truyền thông đại chúng đều đánh giá là cục diện chính trị bên đó đang biến động, giá cả hàng hóa tăng cao, chính phủ không có cách nào kiềm lại được, tiền tệ thì liên tục mất giá…… Kinh doanh ở bên đó rủi ro rất lớn đúng không?”

“Cũng không đến nỗi! Mấu chốt là nước này có nhiều vàng……”

Đúng là đã lâu rồi không chuyện trò với nhau, lúc ban đầu, hai người vẫn lo lắng tìm đề tài, sợ tẻ nhạt, dần dần, càng nói càng trơn tru, càng nói càng hợp ý. Anh vẫn luôn biết rõ tôi thích đồ gì, cho nên miêu tả đến từng chi tiết khiến tôi không tự chủ được mà bị cuốn vào câu chuyện của anh; còn tôi, dường như, cũng biết rõ cách thức và thói quan nói chuyện của anh, cho nên, bất kể anh nói có nhẹ nhàng bâng quơ cỡ nào, tôi cũng vẫn có thể chính xác từ trong vô cùng nhiều chi tiết trong lời anh nói, mà cảm nhận được những phấn khích và nguy hiểm, gian khổ cũng không sờn.

Đoạn đường từ bệnh viện đến nhà Đại Oai cũng không gần, chúng tôi đi gần hai tiếng mới tới nơi, nhưng suốt dọc đường nói chuyện phiếm, nên cảm giác lại trở nên ngắn ngủn chỉ trong chốc lát. Rốt cuộc đi tới gần đó, rẽ vào góc đường chính là nhà Đại Oai, tôi đứng lại, mỉm cười, nói: “Em phải đi rồi!”

Anh bình tĩnh nhìn tôi, im lặng không nói, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Bảo trọng!” Trong nháy mắt, theo ánh đèn đường nhàn nhạt, tôi lại rõ ràng nhìn thấy ẩn sâu trong đáy mắt anh là cảm giác luyến tiếc và u buồn.

Trong lúc nhất thời tôi đã muốn ở lại, song từ đáy lòng lại có một tiếng nói mạnh mẽ hơn không ngừng nhắc nhở tôi: Tuyệt đối không thể! Rốt cuộc tôi cúi đầu, tránh ánh mắt anh, tôi mở miệng, khẽ nói: “Bảo trọng!” Xoay người, kiên định đi về phía góc đường. Nhưng vừa mới rẽ vào góc đường, tôi lại ngẩng đầu nhìn một cái, bỗng nhiên không có cách nào tiếp tục đi về phía trước.

Dưới bóng cửa nhà Đại Oai có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau.

Không thể trách tôi nhãn lực tốt, thật sự là tôi đối với hai người kia cũng quá mức quen thuộc.

Bóng hai người ngã vào nhau, tuy khó nhìn ra gương mặt, nhưng tôi vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra Đại Oai và Mộc Lan!

Mộc Lan tựa vào lòng Đại Oai, trong không khí, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở. Đại Oai đứng thẳng người, nhìn không rõ nét mặt của cậu ta thế nào, chỉ nhẹ nhàng mà vỗ lưng Mộc Lan, dường như đang an ủi cô ấy.

Trong nháy mắt tôi có cảm giác như thời gian đang đảo ngược, dường như một lần nữa trở lại trong sân trường đại học. Khi đó, không biết bao nhiêu lần, tôi ẩn ở trong góc tối, nhìn bọn họ thân mật. Tính cách của Mộc Lan thật ra có ba phần kiêu căng, thường xuyên cố tình gây sự, nhưng vào lúc đó ở trong mắt Đại Oai, tất cả mọi kiêu căng của cô ấy cũng có thể trở thành điểm đáng yêu. Bao nhiêu lần sau khi bọn họ cãi nhau, cho dù là lỗi của Mộc Lan, nhưng chỉ cần Mộc Lan rơi một giọt nước mắt, Đại Oai nhất định sẽ lập tức bỏ hết tất cả, vẫy cờ đầu hàng; cũng không biết rốt cuộc là đã bao nhiêu lần, tôi bi thương ở giữa hòa giải cho bọn họ, cuối cùng khi mọi chuyện đã xong, lại lập tức bị ném qua một bên, vội vã rẽ vào góc tường, quay đầu nhìn qua, đại khái cũng chính là tình hình như vậy sao!

Tôi không dám đi qua, lặng lẽ lui về phía sau, từng bước từng bước lui về phía sau.

Thật là lạnh quá đi, ngẩng đầu cũng chẳng thấy trăng sao, ngay cả không khí chỉ hít nhẹ thôi mà cũng thấy lạnh lẽo…… Cái gì gọi là tiến thoái lưỡng nan?

Đại khái chính là tình huống như trước mắt tôi đây!

Đang đi tới, thì gặp một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau; lui về phía sau, thì gặp phải một người mà vất vả lắm mới quyết định tạm biệt. Cho nên, vừa không thể đi tới trước quá nhiều, cũng không thể lùi về phía sau quá dài, chỉ có thể khó khăn đi đến chỗ khúc quanh, dựa vào trên vách tường của khúc quanh, trước mắt tránh cho phải chạm vào một số chuyện, vừa tránh gặp phải chuyện khó xử nào đó.

Nhưng thật ra thỉnh thoảng nép ở góc tường, nhìn những màn thân mật đầy mầu sắc hình ảnh sống động, cũng coi như là có được một trải nghiệm hoàn toàn mới trong đời, chẳng qua là, thời gian đã không còn sớm, gió đêm thổi qua, chui vào khe vạt áo, xuyên qua mấy lớp áo quần, thấm trực tiếp vào da thịt, nhiệt độ cơ thể còn sót lại cũng không đủ để giữ ấm.

Năm phút, mười phút, mười lăm phút……

Không biết người phía trước cuối cùng là muốn hôn tới khi nào mới chịu tách ra; không biết tốc độ bước của người phía sau như thế nào, đã đi xa hay chưa…… Người cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, tôi rốt cuộc nhịn không được đứng thẳng dậy, dùng bóng mái hiên che thân mình, hai chân khe khẽ không ngừng dẫm lên mặt đất, hết chân này lại đến chân khác, đưa tay úp lên miệng, không ngừng thổi hơi.

“Đến lúc nào đó anh gặp lại em, có thể đừng có bộ dáng đáng thương như vậy được không?” Phía sau truyền đến một tiếng thở dài thật dài thật dài, kèm theo lời nói, trên vai tôi lại có thêm một cái áo khoác lớn màu đen. Tôi muốn xoay người, lại bị người ta ôm lấy. Người đàn ông phía sau duỗi cánh tay dài ra, kéo áo và người lại, vững vàng nhốt tôi vào trong lòng.

Động tác vừa xa lạ vừa quen thuộc, cùng với xa lạ và quen