
ho nàng đi! Mặc kệ nàng là đến nằm vùng, đến trộm bất cứ vật gì của hắn! Một đời một thế, nàng tiếp tục cũng không có cách nào rời khỏi bên cạnh hắn; bởi vì —— hắn muốn nàng.
Lãnh Cương, một khuôn mặt nguội lạnh, gò má trái có một vết sẹo dị thường từ đuôi lông mày kéo dài xuống dưới cằm càng thêm dọa người. Hắn không xuất sắc tuấn lãng như huynh đệ Thạch gia, toàn thân trên dưới đều là đường nét nam giới cứng rắn, cùng tuổi với Thạch Vô Kỵ, là con trai độc nhất của tổng quản Thạch gia Lãnh Tự Dương.
Năm đó Thạch gia bi thảm bị diệt môn, phu thê Lãnh Tự Dương liều chết đem bốn vị công tử tiểu thư cứu ra khỏi biển lửa, giấu ở trong địa đạo (đường ngầm dưới đất). Lãnh phu nhân vì cứu tiểu tiểu thư vừa mới ba tháng mà bỏ mạng.
Lãnh gia bốn đời tới nay vì báo ân cứu mạng mà lập lời thề nhiều thế hệ phải thủ hộ cho Thạch thị, đến chết mới thôi. Thạch gia đối đãi với Lãnh gia như huynh đệ, không xem như nô bộc, càng khiến cho Lãnh gia trung thành mà chống đỡ. Sau khi thực khách làm chim thú tán loạn, Lãnh Tự Dương mang bốn vị chủ nhân đến phương Bắc, nuôi lớn bọn họ, hơn nữa trả lại sản nghiệp lớn hiếm ai biết đến —— hai tòa mỏ vàng, một tòa mỏ bạc, cùng ba tòa mỏ than. Đây là sản nghiệp tổ tiên Thạch gia luôn luôn giữ lại, gia đại nghiệp đại (gia sản lớn sự nghiệp lớn), cũng chưa từng khai thác. Bởi vậy không ai biết phương Bắc có vài ngọn núi hoang bình thường thuộc quyền Thạch gia lại là báu vật hầm mỏ núi vàng núi bạc phong phú. Lợi dụng những sản nghiệp còn thừa lại này, Thạch Vô Kỵ mới có thể thuận lợi trong mấy năm kinh doanh “Ngạo Long bảo” trở thành bá chủ thương giới của sáu tỉnh Bắc. Lãnh Tự Dương cự tuyệt ở không công, vẫn tiếp tục đảm nhận chức tổng quản của mình, giúp đỡ Thạch Vô Kỵ. Giữ vững giới hạn chủ tớ. Đời thứ năm là Lãnh Cương hắn mới huấn luyện trở thành ảnh tử của Thạch Vô Kỵ, tận sức báo thù.
“Như thế nào?” Thạch Vô Kỵ tiến vào thư phòng, sau khi ngồi xuống nhìn Lãnh Cương. Trong mắt Thạch Vô Ngân, Thạch Vô Giới hiện ra khẩn trương.
Lãnh Cương ít nói trầm tĩnh, khuôn mặt hoàn toàn không có hỉ nộ ái ố cho nên không ai nhìn ra tâm tư của hắn. Nhưng hắn cũng là hán tử (= anh hùng) có thể vì bằng hữu mà vào sinh ra tử, cho dù là chết cũng sẽ không nháy mắt. Hắn lấy ra một quyển sổ sách giao cho Thạch Vô Kỵ.
“Ám trướng của hắn.” (sổ ghi chép ngầm, mờ ám)
Thạch Vô Kỵ giao cho Vô Ngân. Vô Giới khẩn cấp lại gần nhìn xem.
“Tin tức đâu?”
“Hắn đổi ý.” Lãnh Cương chỉ Tô Quang Bình.
Cái này cũng là ngoài ý muốn! Gả Huyễn Nhi qua đây lợi nhiều hơn hại, cần gì phải đổi ý?
“Ba ngày sau hắn sẽ mượn danh nghĩa thăm người thân đến phương Bắc. Kha Chính Minh sẽ đi theo.”
“Nhi tử Kha Tất Uy? Không phải luôn luôn ở trong kinh dựa thế quyền quý sao?” Thạch Vô Kỵ suy nghĩ cẩn thận rất lâu.
“Nửa năm trước, Kha Chính Minh từng khinh bạc Thiếu phu nhân.” Xem ra Lãnh Cương giám thị Tô gia không phải là chuyện một sớm một chiều.
Hai tròng mắt của Thạch Vô Kỵ rét lạnh đến mức có thể kết băng, đây là điềm báo hắn tức giận.
“Mặc kệ hắn đến có mục đích gì, ta cũng sẽ không để cho hắn sống dễ chịu!” Không ai có thể khinh bạc nữ nhân của hắn, cho dù là trước lúc thành phu thê cũng như vậy.
“Hắn kết giao không ít người trong giang hồ.” Ý tứ thập phần hiểu được.
Thạch Vô Kỵ dựng thẳng mi.
“Vì sao Tô Quang Bình đổi ý?”
“Kha Chính Minh từng vẽ ra bức tranh giống hệt phu nhân đem dâng tặng cho vương gia Triệu Bình Thất có quyền thế nhất hiện nay. Chính là muốn dùng mỹ nhân kế trở thành tâm phúc của Thất vương gia, tiến tới tiếp cận hoàng thượng làm một quan lớn.”
“Còn Tô Quang Bình không biết?”
“Vâng! Mà Thất vương gia đặc biệt vừa ý phu nhân, muốn Kha Chính Minh đem phu nhân mang tới kinh thành. Kha Tất Uy tìm Tô Quang Bình thương lượng, muốn dựa vào lực lượng của Thất Vương nhất tiễn hạ song điêu1, tiêu diệt thế lực khổng lồ của Thạch gia, tranh giành tài sản. Dùng lực lượng quan phương2 muốn sắp xếp Thạch gia tội danh mưu phản. Tiếp tục dâng lên phu nhân, thì cả đời áo cơm không ngại, tài đại quyền lớn.”
(1 : một hòn đá hạ hai con chim
2 : nhà nước, phía chính phủ => ở đây là nói bên triều đình)
Vẻ mặt Thạch Vô Ngân ngưng trọng nhìn đại ca, còn Vô Giới sớm đã nhảy dựng lên.
“Hảo ác độc! Chúng ta tiên hạ thủ vi cường3, giết hắn không còn mảnh giáp! (3 : ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
Nhưng Thạch Vô Kỵ lại nở nụ cười! Một nụ cười không có ý cười, nhìn o Lãnh Cương nói, “Bọn hắn đã phát hiện sao?”
“Chỉ là phỏng đoán.”
“Thà rằng giết lầm một trăm, cũng không muốn thả sai một người? Ngoan độc! Bọn hắn muốn so suy nghĩ với ta cần phải thông minh hơn nhiều. Còn muốn Huyễn Nhi trộm sổ sách không?”
“Muốn. Đây là tư tâm của Tô Quang Bình, muốn bí mật độc chiếm sinh ý của Thạch gia.”
Thạch Vô Kỵ nhìn về phía Vô Ngân.
“Hảo hảo nghiên cứu quyển ám trướng này. Bắt tay vào làm dắt chân sau hắn, ta muốn hắn chưa quay về phương Nam đã phá sản trước.”
“Đã biết.” Thạch Vô Ngân nhận lời, đứng dậy trở về phòng nghiên cứu.
Lúc sau, Thạch Vô Giới cũng bị sai đi.
Thạch Vô Kỵ trầm ngâm rất lâu, hỏi:
“Ba nă