
đốc… anh ấy – cô lễ tân muốn nói lại thôi
- Cô sao vậy? – Nhi không hiểu mọi người hôm nay làm sao vậy?
- Hôm nay anh ấy đến công ty với một cô gái – Cô lễ tân ghé sát vào tai Nhi, nói nhỏ
- Sao? – Nhi ngây ra trước câu nói của cô gái – Vậy sao, cảm ơn cô đã
nói cho tôi, chắc đó chỉ là bạn của anh ấy mà thôi – Rồi cô không để ý
đến ánh mắt khác lạ của cô lễ tân, tiến về phía thang máy
Lên đến tầng 13, khi cô đến trước cửa phòng của Phong thì bị Bảo Châu giữ lại
- Ai đến thế này? Hôm nay Tổng giám đốc có việc, không tiện tiếp cô đâu – Bảo Châu giọng nói chua chat
- Anh ấy bận việc gì vậy? Đang họp sao? – Nhi cố không quan tâm đến giọng điệu của Châu
- Họp? Anh ấy họp với một cô gái ở trong đó. Nếu cô muốn biết quan hệ
của họ là gì thì cứ việc tiến vào. Dù sao anh ấy đi với cô ta cũng được
hơn tuần rồi
Được hơn tuần? Từ lúc nào? Trong đầu Nhi bao nhiêu câu hỏi được đặt ra,
nhưng cô sẽ không tin trừ phi chính mắt mình nhìn thấy hoặc chính tai
nghe thấy
Nhưng khi cô mở cửa phòng của Phong, không phải là những gì cô nghĩ như
hai người họ ngồi đối diện bàn bạc công việc mà là đôi môi Phong đang
dán chặt vào môi của cô gái kia. Cô nhìn cô gái đó, cảm thấy bóng dáng
có chút quen thuộc. Tay anh còn quàng qua eo cô
Phong thấy Nhi bước vào, vội vàng đẩy cô gái ra
- Nhi.
- Anh Phong, em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý – Cô gái kia đầy hối lỗi nói, rồi từ từ quay người lại
Nhi nhìn người con gái kia, đó chẳng phải là Nhã Linh sao? Cô ấy và
Phong sao lại như vậy? Nghĩ đên những gì Bảo Châu vừa nói, họ ở bên nhau đã được hơn tuần, trong lòng cô lại cảm thấy thật đau
- Nhi, nghe anh nói
- Nhi, chị nghe em nói
Cả hai người như đồng thanh cùng một lúc, muốn nói lời giải thích thì đã thấy Nhi chạy đi. Phong vội vàng, luống cuống chạy theo thì cô đã vào
thang máy.
Nhi đứng trong thang máy, nước mắt chảy xuống. Cô khóc không phải vì hành
động vừa rồi của Phong mà là vì anh lần nữa nói dối cô. Khi cô hỏi anh
bận gì, anh chỉ nói là bận việc. Có lẽ nào anh về muộn là vì ở bên cạnh
Nhã Linh? Lại nghĩ đên những gì bà Mai nói, Phong chỉ hợp với người như
Nhã Linh, tim cô lại như bị ai đó bóp chặt lại. Đau, cô thực sự rất đau. Nhi bước nhanh ra khỏi công ty Nguyễn Lâm, bước đi trên đường mà không
biết mình nên đi về phía nào. Mải đi mà không để ý, cô va phải một người
- Nhi? Em làm sao vậy?
- Thiên Hải? – Nhi ngước nhìn người trước mặt – Sao anh lại ở đây?
- Tôi có việc nên đi qua đây. Em làm sao vậy? Có muốn nói với tôi không? – Thiên Hải ân cần hỏi
Thấy cô không nói gì, anh dìu cô vào một quán café gần đó – Lại đây, nói tôi nghe có chuyện gì. Nếu có thể, tôi sẽ giúp
- Anh nói xem, có phải đàn ông trên thế giới này đều chỉ biết nói dối hay không?
- Sao lại nói vậy? – Thiên Hải có chút chột dạ nhìn cô
- Em đau lòng không phải vì anh ấy có người khác mà là vì anh ấy nói dối em, tại sao, tại sao lại nói dối em lân nữa chứ? – Nhi lẩm bẩm
- Tôi không hiểu chuyện của em lắm, nhưng tôi nghĩ mỗi người, khi họ nói dối đều vì một nguyên nhân gì đấy. Em cũng đã từng nói dối, không phải
sao? Cho nên, dù đúng dù sai, đằng sau mỗi lời nói dối đều là một nguyên nhân. Có thể cậu ta nói dối em là vì muốn tốt cho em, cũng có thể là
chỉ đơn giản để che lấp sai lầm của mình. Em hãy gặp và nói chuyện với
cậu ta.
- Vậy sao? Anh cũng đã từng nói dối?
- Đã từng. Một lỗi rất lớn – Thiên Hải nói
- Cảm ơn anh. Có lẽ anh đúng, bọn em cần phải thẳng thắn nói chuyện với nhau – Nhi gượng cười
- Không cần gượng cười như vậy, trông rất khó coi
- Vậy sao? Cảm ơn lời khuyên của anh
- Tôi rất vui có thể giúp em – Ít nhất nó làm tôi giảm bớt sự áy náy
trong lòng. Những lời này anh giấu trong lòng, không nói với cô
Phong đi tìm Nhi khắp nơi, anh thật sự rất lo lắng. Cái cảm giác này,
cái cảm giác này lại quay về lần nữa. Bôn năm trước anh đã từng trải
qua, đó là sự sợ hãi mất đi cô. Anh cảm giác lần này cô sẽ lại lần nữa
tuột khỏi tay anh. Anh không thể chịu đựng được điều này lần nữa. Phong
tìm cô khắp nơi nhưng không thấy. Rồi anh chạy về nhà, cũng không có ai. Anh gọi điện, cô cũng không trả lời.
- Nhi, em đang ở đâu? Mau trả lời điện thoại của anh
- Nhi, em phải nghe anh giải thích, mọi chuyện không như những gì em nhìn thấy đâu
- Nhi….
Trong điện thoại của cô đã có không biết bao là tin nhắn và tin nhắn âm
thanh từ Phong. Nhi quay về nhà, cô thật sự cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ đây
lại là lý do tốt nhất để cô rời khỏi anh đúng như ý của bà Mai.
Khi Phong về đến nhà thì thấy Nhi đang ngồi ở phòng khách, cô ngồi đó, hai tay ôm lấy chân. Một dáng vẻ rất cô đơn.
Nhi nghe thấy tiếng Phong về, quay lại nhìn anh. Cô nở một nụ cười nhẹ, nói với anh
- Phong, em có chuyện cần nói với anh
- Nhi, nghe anh nói đã – Phong ngăn cản, anh không muốn nghe, anh không muốn nghe cái điều chết tiệt mà cô sắp nói ra
- Phong, chúng ta chia tay đi
- Anh nói là anh không nghe, em nghe anh nói đã, Nhi. Hôm nay là do Linh ngã, anh muốn đỡ lấy cô ấy nhưng anh cũng không biết tại sao nữa, bọn
anh trượt chân nên mới thành