XtGem Forum catalog
Tình Yêu Ban Đầu Tình Yêu Cuối Cùng

Tình Yêu Ban Đầu Tình Yêu Cuối Cùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323705

Bình chọn: 8.00/10/370 lượt.

không thể cảm nhận được.

Chậm rãi hít một hơi sâu vào lồng ngực, anh bước nhẹ đến bên giường. Sự im lặng bao trùm lấy không gian trong chốc lát, anh lần vào túi quần lấy ra một cái ví da màu đen, mở nó ra, dùng ngón tay tìm kiếm vào ngăn tận cùng bên trong, cảm nhận được một vật nhỏ cứng nhô lên. Đó chính là một chiếc nhẫn nam kiểu dáng khá đơn giản nhưng là nhẫn bạch kim.

" Bách Nghiêu, em thích chiếc nhẫn này.Mua nhé?". Vẻ mặt cô lúc đó tràn ngập ý cười, ngửa đầu nhìn anh bằng ánh mắt rất trông chờ. Đôi mắt cô cong thành hình nửa vầng trăng, trong đó ẩn chứa những tia sáng lấp lánh, cảm giác như mặt nước hồ trong trẻo. Ở cùng cô lâu như vậy nhưng chưa một lần cô yêu cầu anh một điều gì cả. Ngày đó trùng hợp lại chính là ngày sinh nhật cô, vốn dĩ anh muốn đem đến cho cô một bất ngờ lớn; không ngờ cô trực tiếp đề đạt ước nguyện chính là chiếc nhẫn này.

Nhỡ rõ lúc ấy anh chạm nhẹ vào mũi cô rồi trêu đùa :" Em không phải là hy vọng anh sẽ cầu hôn em chứ?". Cô chỉ mở to đôi mắt của mình hơn nữa, vuốt nhẹ đôi môi xinh xắn của mình trả lời :" Vì sao lại không thể? Anh dám không cầu hôn em sao?". Anh biết tính cô hay thích đùa giỡn, liền đáp :" Tất nhiên là có rồi. Em nhất định sẽ là vợ anh. Sau đó anh sẽ đem em buộc chặt lại, để xem em còn dám cùng người khác chạy trốn không?". Cô trừng mắt nhìn anh, khóe miệng bất chợt kéo cao lên, chỉ là không cười.

Anh kỳ thật cảm giác kiểu dáng chiếc nhẫn này rất bình thường, vốn tưởng cô sẽ muốn cái tốt nhất. Nghĩ vậy anh liền lôi kéo cô vào cửa hàng chuyên bán nhẫn kim cương, muốn cô lựa chọn một chiếc. Kết quả là sao? Vừa nhìn thấy giá niêm yết thì phản ứng đầu tiên của cô chính là quay sang ghé sát vào tai anh mà thì thầm :" Nơi này đắt quá, em không cần. Chỉ cần chiếc nhẫn kia thôi, được không anh ?". Anh hiểu cô vì nghĩ cho anh mà làm vậy, giá một chiếc nhẫn kim cương bằng cả một năm anh kiếm tiền.

Cuối cùng không thể lay chuyển được cô, anh đã mua một chiếc nhẫn bạch kim tặng cô. Lúc về nhà, cô còn trang trọng mà nhắm mắt lại khiến cho anh phải dắt đy. Anh còn nhớ rất rõ khi đó khi tiến tới nắm chặt tay cô, cơ hồ cảm nhận được hàng mi cô khẽ lay động, có lẽ cô thực sự lo lắng đến mức khẩn trương. Mở mắt ra, cô nheo mắt cười nhìn anh nói :" Hiện tại đến phiên anh nha". " Gì chứ?", anh khó hiểu hỏi cô. Đáp lại chỉ là nụ cười nở rộ của cô, nhẹ nhàng chạy vào lòng anh, giọng điệu cũng rất ư là uy hiếp :" Bảo anh nhắm thì cứ nhắm đy. Bằng không em sẽ khiến anh rất thê thảm đó nha!".

Anh chẳng biết làm cách nào khác, đành một mắt nhắm một mắt ti hí vụng trộm xem cô sẽ làm gì. Tay cô lúc nào đang ở trong túi sờ soạng muốn tìm kiếm thứ gì đó, vừa quay đầu mắng trách anh :" Ngôn Bách Nghiêu, anh có phải là không muốn sống nữa đúng không? Có đúng thế không?". Mỗi lần cô tức giận đều là thế, đem cả họ lẫn tên của anh ra mà kêu. Anh vội vàng nhắm chặt mắt lại. Giờ chỉ có thể dùng cảm nhận mà thôi, anh phát hiện cô kéo tay anh rồi xuyên qua ngón giữa một vật gì đó tròn tròn. Giờ phút này anh đã hiểu. Chỉ chờ cô hạ lệnh cho anh mở mắt, quả nhiên đập vào mắt anh chính là chiếc nhẫn bạch kim đó, với nhẫn của cô quả là một đôi!

Hai tay cô vòng qua cổ anh, nhìn sâu vào trong mắt anh, đáy mắt tràn ngập ý cười :" Đeo chiếc nhẫn này vào em cũng không sợ anh sẽ chạy mất. Từ giờ phút này, anh là của em. Ai dám giành giật anh với em, em sẽ liều mạng với cô ta!". Những lời này của cô đã nói ra….thế nhưng sau thì sao? Chẳng phải là cô vẫn ở cùng với người đàn ông khác sao? Hay chăng vì lúc ấy anh chỉ mua một chiếc nhẫn đơn giản nên vốn không thể đem cô trói lại bên mình? Cô như thế, còn anh thì sao? Anh vốn chính là bị cô đem trói lại, đến tận bây giờ vẫn không thể nào thoát ra khỏi lời nguyền đó ---

Bên tai lúc này truyền đến tiếng động cơ đến chói tay, trong cái đêm yên lặng này, mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Anh đy tới bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy hình ảnh Bách Thiên trở về.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 2h đêm. Tiểu tử này còn biết đường mà về sao! Anh nghiêm mặt hỏi :" Cậu đy đâu giờ này mới về? Vẫn còn nhớ đường về nhà sao?". Vu Bách Thiên cảm thấy khó hiểu, ngã ra chiếc sô pha gần đó, nghiêng mình nói với Bách Nghiêu :" Anh, uống say sao? Chẳng phải em ngày nào cũng giờ này mới về sao?". Vẫn chưa trả lời vào trọng điểm, anh tức giận nói tiếp :" Tôi hỏi cậu đy đâu, làm gì?".

Vu Bách Thiên miễn cưỡng ném chiếc chìa khóa sang bên cạnh: " Em đến phòng phát triển sản phẩm. Chúng ta đang muốn tung ra sản phẩm mới đó thôi". Anh lúc này mới bình tĩnh hơn một chút, đúng là tên tiểu tử này mỗi ngày đều về muộn thế này, lúc này mới cảm nhận mình có chút thất thố. Như thế nào mà bất kỳ sự việc gì liên quan đến cô đều khiến anh mất đy lý trí, thật giống với hồi tuổi trẻ.

Vu Bách Thiên đứng lên, chậm rãi nói :" Anh còn nói mình không uống rượu, cả người đầy mùi rượu thế này. Mau trở lại giường đy, em cũng mệt rồi, muốn ngủ. Sáng mai em còn có việc!"

Anh nghe vậy liền hỏi :" Việc gì?". Vu Bách Thiên gãi tóc, mặt hiện lên chút ngượng ngùng :" Đưa bạn đy có việc". Trong lòng anh bỗng cảm thấy