
Tôn cũng bị vây bắt hết.
Hai chiếc thủ cấp được đem bêu để dân chúng coi . Các anh em, họ hàng của
Xương Tôn và Diệc Chi cũng bị đem ra pháp trường hành quyết trước sự
chứng kiến của một rừng người .
Ngày hôm sau, hăm ba tháng giêng .
Thái Tử Triết tạm thời lên làm Nhiếp Chánh.
Ngày hăm bốn, Võ Hậu chính thức thoái vị, Hoàng Tử Đán được phong làm Quốc
Công và tất cả con cháu nhà Đường được ân xá, cho phục lại phẩm tước cũ. Những người bị bọn hung thần đầy đi xa trước kia cũng được phép trở về
quê quán - trừ những người có liên hệ họ hàng với bọn hung thần.
Ngày hai mươi sáu. Võ Hậu được đưa đi an trí lại một khu vực phía Tây Kinh đô .
Để tỏ lòng tôn kính đối với bà, cứ mười ngày Triết lại đích thân báo cáo công việc triều chính .
Dù sao Võ Hậu cũng cảm thấy mình là một tội nhân bị giam lỏng. Nhiều lúc
bà lấy làm tiếc là sao họ không giết bà ngay để khỏi phải sống những
ngày dài buồn khổ.
Lần đầu tiên trong đời, Võ Hậu cảm thấy mình
bất lực, một kẻ chiến bại. Lý Cẩn vẫn luôn luôn trông chừng bà , làm như cai ngục trông tù. Lòng tự ái của bà bị tổn thương trầm trọng. Bà sống
cô độc. Người yêu đã chết. Cả đứa con gái yêu dấu, Công chúa Thái Bình,
cũng không được gặp mặt .
Thực ra Công chúa đã theo phe Triết để chống lại bà. Và tệ hại hơn cả, con trai bà -Triết - thường xuyên đến
báo cáo những cải tổ mới khiến bà càng nghe càng choáng váng như vị Đại
tướng nghe tin thất trận.
Triều đại nhà Chu do bà tốn bao nhiêu
công trình dựng nên , giờ đây hoàn toàn phá sản. Bà ước gì mình trẻ lại
và có đủ sức rời khỏi giường bệnh, bà sẽ có cách làm cho bọn vô ơn bạc
nghĩa kia phải trả một giá rất đắt.
Ngày mồng một tháng hai, nhà Đường được chính thức tái lập . Quốc kỳ , quốc hiệu và tên các cơ quan
chính phủ được lấy lại như dưới đời Cao Tôn. Thánh đô cũng được đổi lại
là Đông đô - Lạc Dương -
Nguỵ Viễn Chung, vị quan cứng đầu bị Võ
Hậu đổi đi xa vì đụng độ với Xương Tôn trước kia, được triệu hồi về Kinh đô để giữ chức Thị Trung và sau đó Trung Thư Lệnh.
Võ Hậu thở
dài khi nhớ tới lời Viễn Chung nói với bà trước khi ra đi : Sau này sẽ
có một lúc Bệ Hạ nhớ tới hạ thần và thấy lời của Nguỵ Viễn Chung này là
đúng .
Nhưng điều làm Võ Hậu đau đớn nhất là sự phục hồi danh
hiệu của Vương hậu và Triệu phi . Họ không còn bị gọi là bọn Hổ lang và
Kên Kên nữa . Và sự đau khổ của bà lên đến mức cùng cực khi bà nghe tin
Thái miếu họ Võ đã bị dẹp bỏ và tổ tiên của bà bị truất hết tước vị .
Phải chăng đây là ác giả ác báo ! Hỡi đức Phật Vạn Năng ! Sao lại bắt bà sống để chứng kiến ngày hôm nay !
Thảng mười một năm đó , Võ Hậu đã buông tay chịu thua Thần Chết. Trước khi
chết bà rất quan tâm đến việc thờ phụng linh hồn bà sau này. Bà di ngôn
lại rằng bà rất hài lòng được cúng giỗ như một Hoàng Hậu chứ không phải
Hoàng đế, bà muốn trở lại làm một người vợ hiền của ông chồng đáng yêu
Cao Tôn - Chắc hẳn Cao Tôn đang run lên với ý tưởng sắp nối lại duyên
xưa-
Trong những lời cuối cùng của bản di chúc, bà vui lòng tha
tội cho Vô Kỵ, Toại Lương và Lưu Sử - cậu ruột Vương hậu -- để bà có thể thanh thản hơn , đi nốt quảng đường về bên kia thế giới.
Ngoài
ra bà còn tha thứ cho Vương hậu và Triệu phi . Nhắc đến Vương hậu và
Triệu Phi, bà lại tưởng nhớ tới hồi còn trẻ, hồi bà còn bị hồn ma của
hai người đeo theo ám ảnh. Giờ đây hai người lại chợt hiện về trong trí
bà , khơi động lương tâm của người đang hấp hối. Bà tự nhủ có lẽ nên làm lành với họ , tha thứ cho họ , để khi gặp lại nhau bên kia thế giới, ba người có thể nhìn nhau cười xoà. Dù sao bà cũng là một Đức Phật , Đại
Vân Kinh thường rót vào tai bà như dòng suối ngọt lịm, êm ái như điệu
nhạc thiên tiên .
Bà miên man nhớ lại những ngày đầm ấm bên Sư
trưởng Hoài Nghĩa. Bà có thể tự mãn rằng bà đã hưởng trọn lạc thú trên
trần gian , đắm mình trong hạnh phúc nhiều hơn bất cứ người đàn bà nào
khác . Tất cả bọn chúng đều bị bà qua mặt . Bà mĩm cười . Bà dám chắc
mình là người đàn bà kỳ lạ và quyền uy nhất dưới gầm trời này và bà sửa
soạn làm những việc kinh hồn hơn nữa tại nơi bà sắp tới . Địa Ngục hay
Thiên Đường gì đó ...
Điều bà chắc chắn nhất là cái tên Võ Tắc Thiên sẽ tồn tại mãi mãi .
Phút lâm chung của Võ Hậu được sửa soạn kỷ càng .
Triết -con trai bà , hiện đã là Hoàng đế - chắc chắn sẽ đũ bốn mùa nhang khói thờ phụng bà cho trọn tình mẫu tử . Bà chợt cảm thấy lời khuyên của
Địch Nhân Kiệt là đúng , bà cần phải dọn đường trước để bước đi của bà
sang thế giới bên kia được thanh thản . Ông già đáng thương Cao Tôn chắc đang chờ đợi bà và biết đâu trong đám người tiếp đón bà chẳng có mặt
Vương hậu và Triệu phi . Bà đã tha thứ cho hai người rồi còn gì ! Sẽ có
cả Toại Lương, Vô Kỵ , bà Công tước và San San nữa , bà chắc như vậy.
Có điều bà không thể chính thức tha tội cho nhà sư điên , nhưng nếu gã
chịu ra tiếp đón bà thì bà sẽ vui lòng bỏ qua mọi chuyện, vì tình xưa bà đâu nỡ hẹp lượng.
Sau đó, dĩ nhiên Võ Tắc Thiên sẽ ngự trên xe
loan nạm kim cương rực rỡ và bay lên trời, trên đó Như Lai, Lão Tử và
K