Snack's 1967
Tình Phi Đắc Ý

Tình Phi Đắc Ý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325194

Bình chọn: 7.5.00/10/519 lượt.

Cửu, hắn ngồi phịch ở trong lòng Tứ sư huynh, ánh mắt dịu dàng như một dòng nước mùa xuân, miễn cưỡng nói: “Tứ sư huynh không có ác ý” Tiếp theo lại hờ hững thêm một câu: “Hơn nữa, hắn nói thật sự rất đúng a.”

Ba tên sư huynh đều cười như điên, đương nhiên Liễu Liễu không thể làm gì khác hơn là xoay người, bả vai rung động không thôi, nhưng hắn cũng không có lá gan cười ra tiếng. Hắn còn muốn giữ cái mạng để thấy cái tiểu tổ tông này xuất giá đây!

Điêu Điêu Tiểu Cửu cho tới bây giờ đều là ăn quả hồng tìm chủ nhân dễ dụ, cả giận nói với Liễu Liễu: “Liễu Liễu, ngươi cũng dám cười ta.”

Liễu Liễu bị dọa cho hoảng sợ, lấy tay che mặt, thanh âm run run nói: “Ta không cười, ta đang khóc đây?”

Ba tên sư huynh vô tình tiếp tục cười lớn, Tiểu Bạt sư huynh càng cười đến thở gấp, mị nhãn như tơ, hi hi…

Có một đôi tiểu oan gia này thật sự là quá vui vẻ.

“Cười đủ rồi đi!” Điêu Điêu Tiểu Cửu mặt lạnh đi, thật tức giận.

“Được rồi, được rồi, đừng hẹp hòi, cả nhà vui vẻ một chút không tốt sao?” Ngộ Không nói, còn đang ngắm nghía cái vòng trang sức trên tay, trong mắt bắt đầu lóe sáng, hắn cũng phát hiện vòng trang sức này có chút quái lạ. Hắn đưa cho Tứ sư huynh, Tứ sư huynh còn chưa cầm chắc, vòng trang sức liền vèo một cái bay về trong tay Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Điêu Điêu Tiểu Cửu thở dài cam chịu, ai, lễ vật biến thái cực kỳ biến thái a!

“Vật này bị hạ chú!” Tứ sư huynh không cười, từ trong tay Điêu Điêu Tiểu Cửu tháo cái vòng trang sức kia ra, úp lật nghiên cứu.

“Người kia thật sự rất thích Tiểu Cửu, nên hạ tình chú.” Tứ sư huynh giương mắt nhìn Ngộ Không một cái, có chút kinh ngạc.

Điêu Điêu Tiểu Cửu đau đầu hỏi: “Tình chú là cái gì?”

Tứ sư huynh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tình chú là một loại đại chú niệm lực rất mạnh, giống như ta cùng Tiểu Bạt, chúng ta ai cũng không muốn tách ra, nếu như tách ra, thì nhất định sẽ nghĩ biện pháp lại gặp nhau lần nữa. Vật này cũng giống vậy, nó nghe thấy được khí tức của ngươi sẽ tự động tìm đến ngươi, vật này hôm nay mới đến tay ngươi, chúng ta còn có thể tháo ra, chỉ cần sau này, nó bám trên người ngươi, người khác căn bản không có cách nào lấy xuống được.”

Điêu Điêu Tiểu Cửu tràn đầy hy vọng hỏi: “Tứ sư huynh, ngươi biết làm thế nào phá cái chú này không?” Ánh mắt của mọi người đều nhắm thẳng Tứ sư huynh.

Tứ sư huynh lắc đầu, hắn không phải chưa gặp qua tình huống như thế, nhưng hôm nay Nhạn đại mang theo lão Nhị, lão Tam, lão Thất xuất môn, đại khái phải nửa tháng mới có thể trở về. Hiện tại trong bốn người sư huynh bọn họ chỉ còn có lão đầu tử có thể dùng. Phương diện này thì hắn cùng Ngộ Không đạo thuật tốt hơn một chút.

Ngộ Không cũng lắc đầu nói: “Ta ngay cả tình chú là cái gì cũng không biết, lại càng không thể biết phương pháp phá.”

Tiểu Bạt sư huynh thật là sùng bái Nhạn đại, hắn đề nghị: “Chờ Nhạn đại trở về rồi nói sau.”

Tứ sư huynh nói: “Khi đó cái tình chú này đã hạ rất sâu rồi, thần tiên tới cũng không làm gì được.”

Điêu Điêu Tiểu Cửu vội la lên: “Vậy làm sao bây giờ a?!” Nàng cũng không thể đeo đồ quỷ này trên tay mỗi ngày như thế được.

“Chúng ta cũng không biết!” Tứ sư huynh cười xấu xa, chọc Điêu Điêu Tiểu Cửu.

“5555… Bắt nạt người.” Điêu Điêu Tiểu Cửu bắt đầu giả khóc: “Mệnh ta thật khổ a, Đại bá a, Nhạn đại sư huynh a! A Đạt sư huynh a!…”

Mỗi người đều nhíu mày che lỗ tai, nhưng không có người khuyên Điêu Điêu Tiểu Cửu dừng lại.

“Tam Thiểu sư huynh a, Tứ sư huynh a, Ngộ Không sư huynh a… 55555…”

Ngộ Không lấy tay vỗ vỗ đầu Tứ sư huynh nói: “Ta ở chỗ này, đừng gọi quỷ nữa…”

Điêu Điêu Tiểu Cửu không để ý tới hắn tiếp tục khóc: “Liễu Liễu sư huynh…”

Liễu Liễu dịu dàng nói: “Liễu Liễu ở đây a, Điêu Điêu đừng khóc!”

Tứ sư huynh gõ một cái lên đầu Liễu Liễu, “Nói cái gì mà nói, không phải sắp xong rồi sao?”

Liễu Liễu che đầu bị đánh, nghĩ thầm, ta cũng biết nàng mỗi lần khóc đến Điêu Bì sẽ kết thúc, nhưng ta nếu là không khuyên nhủ, qua một hồi sẽ bị Điêu Điêu Tiểu Cửu đánh thảm hại hơn, ta mới là… đứa mệnh khổ nhất kia.

Điêu Điêu Tiểu Cửu tiếp tục quở trách: “Thất sư huynh a, Tiểu Bạt sư huynh a, Điêu Bì a, ta thật đáng thương!” Cũng lúc đếm tới Điêu Bì, Điêu Điêu Tiểu Cửu trong lòng oán khí phát tiết gần hết, liền ngậm miệng.

Mỗi lần Điêu Điêu Tiểu Cửu khóc chỉ cần đem người trong nhà từ lớn đến bé gọi hết một lượt liền nín, nàng khóc thường chỉ vì để cho người khác thỏa mãn yêu cầu của nàng, cũng không phải trong lòng thật sự có đau đớn bao nhiêu, cho nên nàng cảm thấy thời gian khóc dài như vậy là đủ rồi, bởi vì thông thường mà nói, nàng khóc hư vậy cả nhà đã sớm mềm lòng. Sau khi đạt được yêu cầu, nàng cần gì phải khóc, cũng không phải đầu óc bị nước vào.

Lần này thì Tiểu Bạt sư huynh cũng bất mãn với Tứ sư huynh: “Nhạn đại dẫn mấy người bọn hắn xuất môn, giờ trong mấy người còn lại thì ngươi pháp thuật cao nhất, ngươi cứ nói không biết, Tiểu Cửu làm sao bây giờ?”

Tứ sư huynh sờ sờ cằm, nói: “Dường như cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp.”

Tất cả mọi người vội vàng hỏi: “Biện pháp gì? Biện pháp gì?”

Tứ sư huynh đau đầu, thậ