
thích nam nhân làm một nửa việc như vậy!
Ô, nói xong ta hình như rất biến thái. Thật sự là không có ai bầu phiếu nhắn lại, như vậy sẽ không có động lực, không có động lực sẽ phát sinh tình trạng như vậy a!
Long Tại Thiên rơi lệ ~~ mẹ kiếp, quá vô nhân đạo ~ không cần, hắn không cần lần nào cũng đều làm một nửa, thật sự thật sự sẽ chết người!
Cho nên, thân hữu, các ngươi biết phải làm cái gì đi chứ! Hắc hắc Tiểu Cửu cư
Long Tại Thiên không muốn nhúc nhích, hắn cũng không tin đêm động phòng hoa chúc của mình cùng tiểu yêu còn có ai dám xông tới.
Điêu Điêu Tiểu Cửu vội vã mặc quần áo, vừa tốt bụng nhắc nhở: “Bọn họ không thể đi vào, phòng ta đây…”
Ờ, đúng rồi, phòng Điêu Điêu Tiểu Cửu này không quá chắc chắn, mỗi ngày đều phải lật lên hạ xuống, Long Tại Thiên nghĩ nên lại lần nữa biểu diễn nam tính oai hùng uy phong của bản thân trước mặt lũ nam nhân biến thái, hay… mặc vào trước thì hơn.
Hai người mặc, Điêu Điêu Tiểu Cửu lại bị Long Tại Thiên ôm chầm hôn một cái, bên ngoài cũng lặng ngắt như tờ, Nhạn đại thật là có kiên nhẫn.
Long Tại Thiên đi qua, mở cửa…
Nhạn đại áo trắng hơn tuyết, ánh mắt trầm ám đứng ngoài cửa.
Hai nam nhân nhìn nhau, ánh mắt như kiếm, trong không khí lạnh lùng bắn ra đốm lửa nhỏ…
Điêu Điêu Tiểu Cửu lui về sau Long Tại Thiên, như là hài tử làm chuyện sai. Nàng luôn luôn cực tôn trọng Nhạn đại, biết Nhạn đại sủng ái nàng quan tâm nàng đối xử tốt với nàng, nhưng mỗi khi Nhạn đại nổi giận, nàng so với bất cứ ai khác đều càng sợ hãi hơn.
Long Tại Thiên không chịu nổi, hắn còn muốn trở về cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu tiếp tục động phòng đây, “Xin hỏi Đại sư huynh hiện tại đến có chuyện gì quan trọng?”
Ánh mắt Nhạn đại chuyển tới trên người Điêu Điêu Tiểu Cửu, nhìn nàng một hồi, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần khẩn cấp, từ từ nghe ta nói…”
Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên liền sinh ra sự sợ hãi vô cùng… Nhớ lại tất cả trong lòng, mỗi khi có người nói như vậy, đại biểu…
Đại biểu…
“Chưởng môn đi về cõi tiên.” Nhạn đại gật đầu, nhẹ nhàng nói.
“Không! Không! Không!” Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên lui lại, vừa lui về phía sau, vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết, nàng liều mạng lắc đầu, mái tóc lăng loạn cũng không che được khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng…
Không cần, không cần, không cần cướp mất thân nhân duy nhất trên đời này của nàng! Nàng không thừa nhận được…
Long Tại Thiên đi qua… Ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu, ôm chặt lấy, khiến nàng có cảm giác được yêu thương được coi trọng.
Nhạn đại nhìn bọn họ một chút, con mắt nhu hòa, nhẹ nhàng nói: “Đi theo ta.”
Ánh trăng sáng tỏ, mặt đường phản xạ ánh sáng lạnh lẽo…
Long Tại Thiên ôm Điêu Điêu Tiểu Cửu, chậm rãi đi theo sau Nhạn đại.
Thật xa có thể thấy cảnh tượng phía trước,
Dây mướp đã già rồi, trên dây mướp xanh cũng tươi mát như vậy,
Dây mướp ở dưới ghế lạnh, tranh Đại bá ở nơi này, người đã cứng ngắc, hiển nhiên chết đã lâu.
Ánh trăng như nước, khuôn mặt hắn bình thản, hiển nhiên không bị hành hạ.
Tứ, Ngộ, Liễu, Bạt đều ở đó, A Đạt cũng đã trở về, tất cả đều xuôi tay đứng ở một bên.
Lạnh quá, Điêu Điêu Tiểu Cửu cảm thấy trong lòng bắt đầu kết băng, may mắn có Long Tại Thiên ôm trong ngực ấm áp như vậy, nàng mới không suy sụp.
Nàng vốn có rất nhiều lệ, hiện tại đã hoàn toàn không có, chỉ có sự mỏi mệt khô khốc mất hồn… Khiến nàng không muốn nói, không muốn động, không muốn nghe, gì cũng không muốn, không muốn đối mặt!
Đều nói nàng mệnh cách vô song, là tướng chí tôn chí quý.
Đây là cả nhà yêu thương nàng mới nói như vậy. Nói trắng ra là, thật ra, nàng chính là khắc tinh a! Tới chỗ nào, nơi đó đều có người chết, hiện tại, một vị thân nhân duy nhất trên đời này cũng rời xa nàng mà đi.
Nhạn đại đi qua, nhẹ nhàng kéo xiêm y Đại bá, có thể tinh tường nhìn thấy, trên thân thể Đại bá từng vệt xanh xanh tím tím, nhưng không phá da. Hình như bị rất nhiều vật nhỏ bóng loáng đánh qua, hiển nhiên là bị pháp khí đặc chủng đánh.
Sau đó, ánh mắt Nhạn đại bắt đầu hướng tới Long Tại Thiên!
Trong mắt Long Tại Thiên lướt qua một tia kinh hoảng nói không nên lời…
Điêu Điêu Tiểu Cửu đưa lưng về phía hắn, không nhìn thấy.
Nàng nhẹ nhàng tránh thoát vòng ôm của Long Tại Thiên, sau đó từ từ đi tới chỗ Đại bá.
Lúc này, Long Tại Thiên mới phát hiện, nàng không đeo giày. Chân ngọc nho nhỏ trắng noãn, dưới ống quần như ẩn như hiện, chỗ gót chân có bốn vết sẹo chìm đỏ nho nhỏ. Hình dạng giống như một đóa hoa.
Mặc dù hắn nhiều lần thấy ngọc thể Điêu Điêu Tiểu Cửu, nhưng hắn cũng không chú ý tới chỗ này. Theo ánh mắt của hắn, Nhạn đại cũng thấy được bốn vết sẹo, sau đó, nét mặt lạnh lùng lộ ra một sự hoài nghi.
…
Điêu Điêu Tiểu Cửu quỳ xuống bên cạnh người Đại bá, sau đó, nhẹ nhàng cầm tay Đại bá. Đây là ước định của nàng cùng Đại bá. Ứớc định bí mật không muốn để người biết.
“Tiểu Cửu nhi, nếu ta chết, ngươi đưa lòng bàn tay trái cho ta, ta sẽ ấn chú bí mật còn sót lại cho ngươi. Khi ngươi gặp phải nguy cơ lớn nhất cuộc đời này, có thể dùng nó.”
Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng nâng tay Đại bá, ngoài ý muốn, hắn cũng không cứng ngắc như vậy, bắt đầu có hơi c