
môi không để cho mình bất tỉnh, trong con ngươi viết nồng nặc thất vọng cùng chết tâm.
Tại sao? Tại sao bọn họ cần phải đem nàng hại chết? Liền vì công ty Lam gia, mấy móc phòng ốc, nàng thật yêu quý chị gái cùng anh rể, chẳng phải không nên giết nàng sao? Nàng không hiểu, thật không hiểu, nàng đem công ty giao cho bọn họ kinh doanh, bọn họ cảm thấy vẫn chưa đủ!
“Giết cô, tôi mới có thể chính thức có được xí nghiệp Lam thị.”
“Tôi sẽ đem hết mọi thứ giao lại cho anh. . . . . .”
“Bây giờ nói những thứ này cũng đã quá muộn, cô đã biết ý nghĩ của tôi, lưu lại cô không được.”
“Anh giết tôi, chẳng lẽ trốn được vòng luật pháp? Anh rể, anh không nên lừa mình dối người, thả tôi, tôi cái gì cũng không cần, thật.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ nói cho mọi người cô là trượt chân rơi xuống biển, không có ai sẽ hoài nghi đến trên người tôi.” Từ Lập Nhân đi lên trước đem nàng ôm lấy, không chút nghĩ ngợi liền đem nàng ném xuống biển rộng.
“A!” Nàng kêu lên một tiếng, cảm giác thân thể rơi xuống, sau một khắc, nước biển lạnh như băng liền vòng quanh ở nàng bốn phía.
Lam Lăng cảm thấy thân thể không ngừng chìm xuống, không cách nào hô hấp, nàng theo bản năng đình chỉ thỏ, biết một chút bơi lội nàng nếu như không phải là bị hạ thuốc mê, tuyệt đối có thể dễ dàng trồi lên mặt biển.
Nàng không muốn vì vậy táng thân biển rộng, vậy mà, vừa nghĩ tới bị người thân phản bội, Nhâm Chi Giới vứt bỏ, trên cũng cũng chỉ cô đơn một mình, nàng đột nhiên chẳng muốn sống nữa.
Cha, con liền đi tìm người . . . . .
Nhâm Chi Giới, em chúc phúc cho anh. . . . . .
Nhắm lại con ngươi, nàng không hề có một chút kiên trì cùng Tử Thần đối kháng, buông lỏng thân thể, để cho mình hướng biển rộng chỗ sâu chìm dần. . . . . . Đài Bắc nửa năm sau
Nhâm Chi Giới chủ trì xong cuộc họp kéo dài đến ba giờ mới đi vào phòng làm việc, một thân ảnh liền chay như bay đến trong ngực hắn.
“Ghét, người ta chờ thật lâu đó.” Lam Lăng thật dài phát như sóng lớn nhảy múa, trên mặt cười lúm đồng tiền như hoa, cái miệng nhỏ nhắn cong lên giống như là làm nũng hoặc như là tức giận.
“Đói bụng?” Nhâm Chi Giới cưng chìu ngắt gương mặt của nàng, mỉm cười trong có vô tận ôn nhu.
“Đói a, đói chết, anh không có lương tâm nhất, để cho em đợi.”
“Chủ tịch giao cho em làm, anh liền không cần phải để em tiếp tục đợi, hử?”
“Công ty giao cho em không sụp đổ mới là lạ, cha trên trời có linh thiêng sợ rằng sẽ giận đến muốn sống lại, huống chi anh lập tức đem xí nghiệp Lam thị làm cho lớn như vậy, với lại nếu giao cho một tiểu nữ nhân cho em quản, thời điểm chưa đầy một tuần công ty liền phá sản.”
Kể từ nửa năm trước nàng đem xí nghiệp Lam thị giao cho Nhâm Chi Giới điểu hành, giống như là kỳ tích xuất hiện, một cái công ty lượng doanh thu nho nhỏ thế nhưng mỗi tháng lại thu về lợi nhuận lên đến bội số lớn, đơn đặt hàng nước ngoài không ngừng vọt tới, nhận cũng nhận không hết, còn có hàng lạt ngân hàng còn muốn mượn danh tiếng của Nhâm Chi Giới để hoạt động mở rộng , nàng mỗi ngày nhìn hắn rất bận rộn, không nhúng tay vào bất cứ việc gì, lại thấy hắn làm việc vô cùng hăng say, trên mặt còn bất chợt treo nụ cười.
“Chúng ta kết hôn đi.” Hắn lại một lần nữa nói với nàng.
“Không muốn.”
“Lam Lăng ——” hắn bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Ừ?” Nàng cười đến vui vẻ không thôi.
“Em đến tột cùng lúc nào thì mới đáp ứng gả cho anh?”
“Chờ em chơi đã vai trò tình nhân xong.”
Nhâm Chi Giới thở dài, “Em không phải là tình nhân của anh.”
“Em chính là, lão bà của anh là Quan Vũ Điệp, không phải là em.” Nữ nhân đã ăn phải dấm thì ngấm đến già, cả đời cũng sẽ không quên.
Mặc dù nàng biết hắn cùng với Quan Vũ Điệp hôn sự là bị ép buộc ; mặc dù nàng biết hắn là thật sâu yêu nàng; mặc dù nàng cũng yêu hắn, nhưng chỉ cần nhớ tới nàng bởi vì hắn chịu khổ, bởi vì hắn mà bị đắc tội, nàng cũng không cam nguyện như vậy gả cho hắn.
Rơi xuống biển một đêm kia, nàng thật muốn bị biển đêm cắn nuốt, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa, vậy mà, sau lại có một đôi tay thủy chung nắm lấy nàng, truyền đến một mãnh ấm áp, nói lên biết bao lời yêu thương.
Thanh âm kia nàng dĩ nhiên nhận ra được.
Hôn mê trong hai, ba ngày, nàng không ngừng rơi lệ, cho đến khi tỉnh lại trước mắt là cặp con ngươi kia mệt mỏi lại kiên trì chờ đợi nàng, nàng khóc lớn thành tiếng, ôm chặt lấy hắn, không bao giờ buông tay nữa.
“Không được rời đi em! Không được bỏ em!” Nàng khóc kêu, có chút cuồng loạn.
Nói chúc phúc là giả , nếu là hắn thật cưới Quan Vũ Điệp, nàng sẽ hận hắn cả đời, oán hắn cả đời.
“Anh sẽ không rời đi, nửa khắc cũng sẽ không rời đi.” Nhâm Chi Giới một lần lại một lần cam kết, dùng những cái hôn nhỏ trên khắp mặt màng, dùng thanh âm ôn nhu nhất trấn an nổi ưu thương cùng bất an của nàng.
Hắn nói cho nàng biết, Từ Lập Nhân vào ngục, đối thoại của bọn họ đều bị ghi vào trong băng ghi âm, Quan Dục Thắng bởi vì kẻ khả nghi dính trong vụ việc này nên bị cảnh sát Hồng Kông ét hỏi, Quan Vũ điệp cũng tới tìm hắn, cầu xin hắn để cha nàng một con đường sống , dù sao cũng là nhờ nàng thông báo Nhâm Chi Giới mới có thể cứu về người yêu m