
càng giãy giụa hắn càng mỉm cười đắc ý ,tiếp đưa tay liền muốn xé quần lót nàng.
“Không! Anh không thể làm như vậy!” Nàng hoảng sợ kêu to, lệ rơi đầy mặt, thân thể tuyết trắng cũng bởi vì trên bậc thang cứng rắn ra sức giãy dụa mà vết thương chồng chất, đau đớn vạn phần, “Cầu xin anh. . . . . . Không muốn. . . . . .”
“Cầu xin ta?” Khuyết Lạc giơ giơ lên khóe miệng, “Cô không cảm thấy đã quá muộn sao?”
Không để ý tới hắn đùa cợt vô tình, lam lăng đáng thương cầu xin tha thứ , “Chỉ cần anh không đụng tôi, tôi cái gì cũng có thể đáp ứng anh.”
“Phải không?” Khuyết Lạc vừa cười, cũng là không có hảo ý .
Hắn đầu ngón tay thon dài trêu đùa lướt qua gương mặt của nàng, ngực trần, bình thản trợt trên bụng nàng rồi xuống quần lót, cố ý trêu nàng, nhìn nàng trong tay hắn run rẩy, nhìn nàng ánh mắt sợ hãi.
“Không nên như vậy. . . . . .” Lam Lăng bất lực nhắm mắt lại, biết nam nhân trước mắt này nếu không chủ động buông nàng ra, nàng căn bản là không trốn thoát khỏi ma chưởng của hắn.
Trừ phi. . . . . . Trừ phi cái gì? Trong óc nàng thoáng hiện qua hình ảnh Nhâm Chi Giới cái kia tròng mắt thâm tình ôn nhu .
Thật là hoang đường cực kỳ! Nàng thế nhưng sẽ nghĩ tới hắn? Hắn là người của Khuyết Lạc , căn bản không có thể giúp nàng, không thể nào, một ngàn một vạn đều không thể nào.
“Mở hai mắt ra, nữ nhân.” Khuyết Lạc hắn căn bản không cần đi cường bạo một nữ nhân, huống chi khuôn mắt này phảng phất ra tất cả ủy khuất thì làm sao khiến hắn có lạc thú? Coi như gương mặt này rất đẹp, cũng làm hắn kiềm không nổi “Tính thú” , đáng tiếc nữ nhân này tựa hồ không bao giờ hiểu rõ điểm này, thật coi hắn là bụng đói ăn quàng?
Thành thật mà nói, hắn thà đem nàng bán bán đi, cũng tốt hơn là cứng ngắt nằm trong lòng hắn quơ chân múa tay, hắn cũng không có muốn ngược đãi hành hạ.
Lam lăng chậm rãi mở ra con ngươi, chợt nhìn thấy chẳng biết lúc nào Nhâm Chi Giới đã vào nhà. Nàng hơi sửng sờ, bộ dáng mình vào giờ phút này chật vật như vậy vì bị hắn thấy mà cảm thấy một cổ thống khổ cùng khó chịu trước nay chưa có, hơn nữa thấy song con ngươi tình đời phảng phất mắt lạnh đang nhìn đem nàng trần truồng thu vào đáy mắt, nàng xấu hổ đến cơ hồ muốn thét chói tai.
Khuyết Lạc ở trong ánh mắt của nàng phát hiện từng tia khác lạ, quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Nhâm Chi Giới, ý muốn chơi bời vừa mới hạ xuống giờ lại trổi dậy.
“Nha, cậu đã về rồi.” Khuyết Lạc mặt mỉm cười hướng hắn lên tiếng chào hỏi, “Có muốn hay không gia nhập cùng chúng ta? Mới đang muốn bắt đầu đây.”
“Thiếu chủ, anh nên vào phòng.” Nhâm Chi Giới mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ một cái, cố ý coi thường trong mắt Lam Lăng tựa hồ mang theo vẻ mặt nhờ giúp đở , lướt qua bọn họ liền muốn đi lên lầu.
“Đợi đã, Chi Giới.” Khuyết Lạc lười biếng đứng dậy, cũng không thèm nhìn tới nữ nhân đang nằm trên mặt đất chật vật, quần áo xốc xếch một cái, “Thay ta mang nàng tới gian phòng đi.”
Nhâm Chi Giới bởi vì những lời này mà con mắt quay về, Khuyết Lạc hắn chơi nữ nhân khi nào lại muốn hắn giúp qua?
“Cậu không phải nói ta cũng nên tiến gian phòng sao? Làm phiền cậu đem nàng mang theo đi, ta trước muốn đi bơi, không thành vấn đề chứ?” Khuyết Lạc thấy hắn trên mặt không hiểu, tự động giải thích mấy câu.
Nhâm Chi Giới nhìn hắn một cái, gật đầu một cái, đang muốn đưa tay đem Lam Lăng đở dậy, nàng lại đem hắn đẩy ra, hai tay nắm chặc y phục đã rách nát che giấu thân thể, cước bộ không vững mà cũng tựa như bay xông lên lâu đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Nhâm Chi Giới hơi nhíu lông mày, bất quá qua trong giây lát hắn liền thu hồi không có cảm xúc, đưa mắt rơi vào trên người Khuyết Lạc.
“Nàng đã tự mình vào phòng, còn có những thứ khác giao phó không? Thiếu chủ.”
“Đương nhiên là có.” Khuyết Lạc hai tay bắt chéo ở trước ngực, thanh thản nhìn hắn, “Nhân lúc ta bơi lội trong khoảng thời gian này, dạy nàng thế nào hầu hạ một người đàn ông, đừng cứ mãi cùng ta quyền đấm cước đá , cậu biết tính nhẫn nại của ta không tốt lắm.”
“Tôi biết, tôi sẽ thuyết phục nàng nghe lời, chỉ bất quá. . . . . . Không phải là quá dễ dàng.”
“Thật không được, ta nói rồi có thể đem nàng bán đi. Bất quá, này còn phải tìm một kỹ viện chịu bỏ ra một trăm ngàn Đô-la mua nàng.” Khuyết Lạc mỉm cười phất phất tay, bước chân nhẹ nhàng hướng hồ bơi ngoài phòng đi tới.
Nhâm Chi Giới ở trước cửa phòng Lam Lăng gõ mấy cái nhưng không có đáp lại, bên trong tĩnh lặng một chút thanh âm cũng không có.
“Mở cửa, tôi biết cô ở đây bên trong. Nếu không mở cửa, vậy thì tôi cũng không cần tôn trọng cô thêm, về sau tôi liền tự mình dùng chìa khóa tiến vào.”
Nhâm Chi Giới lời nói vừa dứt, cửa phòng liền mở ra, Lam Lăng đã thay một y phục khác, đem mình làm hết sức bao bọc gió thổi cũng không lọt, giống như nữ thần tôn quý đứng ở cạnh cửa, tràn đầy địch ý trừng mắt nhìn hắn.
“Có chuyện?” Nàng lãnh mạc giống như băng.
“Tôi mang thuốc đến.”
“Làm cái gì?”
“Cô bị thương.”
“Không có.”
“Tôi nhìn thấy, không mau bôi thuốc, về sau sẽ để lại sẹo .”
“Đó là chuyện của tôi.”
“Là chuyện cửa cô, cho nên, tùy cô muốn hay là không mu