Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326202

Bình chọn: 8.00/10/620 lượt.

anh sách, nhìn một lượt, "Ừ, không có vấn đề gì, cậu đưa tới cho lão Tùng xem xem có muốn thêm ai nữa không.”

Trương Tân trả lời: "Vâng.” Nhưng lại không rời đi.

Cố Trì Tây nhìn hắn một cái, "Còn có việc gì sao?"

Trương Tân nói: "Tôi nghe nói Cố Hành Tri sắp trở về thành phố A, Cố tổng có muốn cho cậu ấy một ghế ngồi không?"

Cố Trì Tây nhướn mày, "Hành Tri sắp trở về? Sao tôi lại không nghe nói?"

Trương Tân nói : "Anh họ tôi nói mấy ngày trước họ cùng nhau nói chuyện điện thoại, chắc chắn sẽ trở về.”

Cố Trì Tây cười cười, Trương Dật Bạch nói, vậy chắc chắn sẽ không sai. Tên nhóc Cố Hành Tri này đến thành phố F trốn tránh mấy năm nay, cuối cùng cũng trở lại.

"Tôi sẽ gọi điện thoại nói chuyện với nó, xem nó có muốn tham dự hay không.” Cố Trì Tây nói.

Trương Tân trả lời: "Vâng.”

Cố Hành Tri là cháu trai cả của một người anh Cố Lôi, khi đó Cố Lôi từng bị phân đến một địa phương khó khăn công tác, ở đó, người anh này đã giúp đỡ Cố Lôi rất nhiều, ngay cả phòng tân hôn của Cố Lôi và vợ cũng là của người anh đó cho mượn. Sau này Cố Lôi quay lại thành phố, cũng thường xuyên liên lạc lui tới với người anh đó, nhà xưởng của Cố Lôi thiếu tiền, người anh này còn chạy vạy khắp nói kiếm cho Cố Lôi hai vạn tệ rồi đi một đoạn đường rất xa mang đến cho ông.

Khi còn nhỏ, nhà của Cố Hành Tri ở trong thôn bị lũ lụt, khi đó ba mẹ cậu đem cậu còn là một đứa bé treo lên cành cây còn mình quay lại tìm ba, kết quả hai người đều xảy ra chuyện, từ đó về sau cậu và ông nội nương tựa lẫn nhau mà sống. Cố Hành Tri vốn không phải tên này, nhưng khi cậu đến tuổi đi học thì được ông nội đưa tới thành phố giao cho Cố Lôi, Cố Lôi vì muốn cậu đi học tiện hơn nên đã đổi tên cậu, đưa cậu vào trong hộ khẩu, thành em trai trên danh nghĩa của Cố Trì Tây.

Cố Hành Tri rất hiểu chuyện, vẫn luôn gọi Cố Lôi là ông, gọi Cố Trì Tây là chú. Cố Lôi cũng rất yêu thương đứa cháu này, Cố Hành Tri ở nhà họ Cố 10 năm, câu Cố Trì Tây nghe Cố Lôi nói nhiều nhất chính là con phải chăm sóc tốt cho đứa cháu này, tuyệt đối không được ức hiếp nó. Sức khỏe Cố Hành Tri không được tốt, cơ thể yếu ớt dễ sinh bệnh, sau này tốt nghiệp trung học, Cố Lôi vì muốn để đứa nhỏ này rèn luyện thân thể tốt hơn một chút nên đã đưa cậu vào quân đội, một năm sau, Cố Trì Tây lên năm 3 đại học, Cố Lôi cũng đã là anh hùng Trì Mộ, gần đất xa trời.

Sau này Cố Trì Tây luôn hồi tưởng lại, năm đó Cố Lôi làm như vậy có phải cố ý đưa Cố Hành Tri đi trước một bước để tránh cho đứa nhỏ đó bị đả kích hay không.

Cố Trì Tây thời niên thiếu rất thông minh, bình tĩnh, gặp chuyện bình tĩnh có chừng mực, nhưng Cố Hành Tri thời niên thiếu lại hướng nội, mẫn cảm, không thích giao tiếp với người ngoài, cũng rất yếu đuối. Cho nên Cố Trì Tây cũng đồng ý với cách làm của Cố Lôi, đưa đứa nhỏ này vào quân đội rèn luyện, ít nhất có thể khiến cậu ta trở nên kiên cường.

Quả nhiên vài năm sau, Cố Hành Tri lại trở về, thay đổi hoàn toàn, vẫn ít nói như trước, nhưng ánh mắt sắc bén hơn rất nhiều, làm việc ngắn gọn lưu loát, nói chuyện cũng dứt khoát. Làm lính vài năm về nhưng cậu không hề giống với người cùng kì Mạc Khâm đi làm quân chức cao trong quân đội, mà trở lại thành phố A kinh doanh, có lẽ ở Cố gia vài năm mưa dầm thấm đất, hơn nữa có Cố Trì Tây làm cây to bóng mát, công ty của Cố Hành Tri cũng kinh doanh rất tốt.

Nếu không phải vì chuyện vài năm trước khiến cậu ta phải rời thành phố A, thì bây giờ chắc chắn cậu ta cũng là một nhân vật có tiếng tăm ở đây.

Tùng San nhìn thấy Cố Hành Tri mới biết người này chính là một phiên bản mạnh hơn của Trương Tân. Cả người nhìn qua so Cố Trì Tây mà cô gặp năm nhất thì có vẻ từng trải hơn, cũng rắn chắc hơn, làn da so Trương Tân còn đen hơn, xem ra tia tử ngoại ở thành phố F rất mạnh.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo còn vén đến khuỷu tay, không có caravat, chiếc cằm cương nghị, chân mày rậm đen, đôi mắt sắc bén lại lạnh lùng, khiến người ta nhìn vào khó tránh bối rối. Khuôn mặt này, khác Cố Trì Tây một trời một vực, sao có thể là người một nhà được chứ.

Mặc như vậy đến tham dự hôn lễ, còn là hôn lễ của chú mình...

"Hành Tri, đây là thím của cháu, Tùng San.”

Tùng San cười, do dự có nên đưa tay ra hay không.

"Chào thím, cháu là Cố Hành Tri.” Cố Hành Tri chỉ gật đầu, căn bản không có ý muốn bắt tay.

Trương Dật Bạch ôm tiểu Lương Cửu lại, cợt nhả tóm ngón tay mập mạp của tiểu Lương Cửu chỉ chỉ và khuôn mặt đen của Cố Hành Tri, "Lương Cửu, gọi anh đi!"

Tiểu Lương Cửu trừng đôi mắt to tròn nhìn Cố Hành Tri, yên lặng dúi đầu vào cổ Trương Dật Bạch.

Tùng San bật cười, liếc trộm Cố Trì Tây đứng bên cạnh, phát hiện Cố Trì Tây cũng cười rất khoa trương.

Cố Hành Tri không để ý đến ánh mắt đáng ăn đòn của Trương Dật Bạch, tiếp tục nói chuyện với Cố Trì Tây, những chuyện nói tới đều là chuyện kinh doanh. Tùng San ở một bên nghe vậy cảm thấy nhàm chán, liền xoay người đi tiếp những vị khách khác. Lý Yến và Triệu Nhiên đều đến, tuy hôn lễ của Tùng San rất đơn giản nên cũng không cần có phù dâu, nhưng hai người vẫn đi mua những chiếc vấy giống nhau mặc vào, tr


Polly po-cket