Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327570

Bình chọn: 8.00/10/757 lượt.

ụ cười trên mặt Tùng Chí Quân và Tùng San ngày càng héo rũ.

Đến mùng sáu, Tùng San rốt cuộc cũng ra ngoài, Lý Yến và Tống Đào đã hẹn cô ra ngoài uống nước nói chuyện phiếm. Phương Tiểu Tiệp đứng ở ban công nhìn con gái mình, bà xoay người nói với Tùng Chí Quân: "Hai ta cũng ra ngoài một chuyến đi.”

Tùng Chí Quân gật đầu, xoay người đi vào phòng mở ngăn kéo, lấy ra một tấm danh thiếp màu xám trắng kẹp trong cuốn sổ, thiết kế rất đơn giản, chỉ có một hàng chữ Cố Trì Tây, một số điện thoại công vụ, và một địa chỉ email. Góc trên bên trái còn có hình, giống như một con dấu, nhìn kỹ thì thấy trên đó viết hai chữ "Ninh Nghiễm", giống như logo của công ty.

Tùng Chí Quân lấy di động ra bấm số điện thoại trên danh thiếp, sau đó nghe thấy tiếng thông báo của máy trả lời tự động, theo những chỉ dẫn đó ông ấn một đống số, hơn nửa ngày cũng không có người sống nhận điện thoại. Không thể nhịn được nữa, ông cúp điện thoại, Tùng Chí Quân thở dài, Cố gia này không phải người có thể thích là hẹn được.

Suy nghĩ một chút ông lại nghĩ tới lão Thẩm, nhìn qua thì thấy đó là một người hiền hoà dễ nói chuyện, vì vậy ông lại lấy danh thiếp của lão Thẩm ra, điện thoại gọi đi, giọng nói của hệ thống chuyển vài vòng, cuối cùng tốt xấu gì cũng có một giọng nữ ngọt ngào nhận điện thoại. Tùng Chí Quân vội vàng tự giới thiệu, nói ông và Thẩm tổng là bạn cũ, hi vọng Thẩm tổng có thể tiếp điện thoại, cô gái kia suy nghĩ một chút rồi mới nói ra một dãy số, bảo ông gọi số đó thử xem.

"Có điều bây giờ là năm mới, có khả năng Thẩm tổng đã đưa cả nhà ra nước ngoài du lịch, cho nên có thể gọi được hay không còn phải xem vận may của ngài.” Cô gái trẻ nói như thế.

Tùng Chí Quân bất đắc dĩ nói cảm ơn, sau đó bấm dãy số đó.

Lúc Lão Thẩm nhận được điện thoại của Tùng Chí Quân, hắn đang ở trong vườn ngâm chân, gần đây hắn ăn tất niên quá phong phú nên nóng trong người, Lão Tần đề nghị hắn bổ gan, hắn liền thừa dịp đi Vân Nam ăn tất niên, khi về mang theo vài cân thịt ngựa nhờ vợ hầm canh, kết quả bổ quá, còn bị chảy máu mũi. Hắn vội vội vàng vàng chạy tới Trạch Viên, chọn một cái hồ cá bạc ngâm chân, thanh nhiệt hạ hoả.

Tề Duyệt Tâm ngồi bên cạnh không ngoan ngoãn, hai chân luôn vung vẩy trên mặt nước, khiến cá trong hồ sợ tới mức bơi đi chỗ khác.

Lão Thẩm nghe thấy tiếng của Tùng Chí Quân, dừng phản ứng ba giây mới lớn tiếng nói: "A ha, là Tùng chủ biên sao! Năm mới tốt lành!"

Tề Duyệt Tâm ở bên cạnh quay mặt lại, gương mặt xinh đẹp mang theo sự khinh thường. Ba của Tùng San thôi mà, hắn kích động như vậy làm cái gì.

Lão Thẩm quá mức nhiệt tình, khiến Tùng Chí Quân càng thêm xấu hổ, ông nói đông nói tây với Lão Thẩm một hồi, cuối cùng mới mở miệng nói: "Chuyện đó, tôi gọi tới là vì muốn nhờ Thẩm tổng giúp tôi một chuyện, không biết ông có thể giúp vợ chồng tôi gặp mặt Cố tổng một lần hay không, chúng tôi có chuyện cần nói.”

Lão Thẩm nghe vậy thì nhướn mày, vội vàng cười nói: "Không thành vấn đề! Lão Cố đang ở thành phố A, chờ tôi sắp xếp giúp ông.”

Thả điện thoại xuống lão Thẩm nhịn không được cười ha ha, nhìn sang bên cạnh thấy Tề Duyệt Tâm đang bất mãn, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Sao anh lại quan tâm tới chuyện của Tùng San như vậy chứ?"

Lão Thẩm véo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô ta, "Là chuyện quan trọng liên quan tới hạnh phúc cả đời của Lão Cố, sao anh có thể không để bụng chứ? Haizzz, lão Cố thật sự rất giỏi chịu đựng, kiên cường đợi tới khi ba mẹ người ta nhịn không được chủ động hẹn gặp mặt, lợi hại, chiêu này quá lợi hại! Không hổ là lão Cố, Cố gia A thành, ha ha ha!"

Tống Đào từ thành phố F trở về mang cho Tùng San một cái khăn quàng cổ dệt bằng thủ công rất đẹp, màu sắc rực rở, rất có phong thái dân tộc. Lý Yến ngồi một bên nhìn thấy cảnh này thấy hơi bất đắc dĩ, sớm biết vậy hôm nay cô không đi.

Thật ra Tống Đào cũng thấy rất xấu hổ, ngày hôm qua đi gặp Lý Yến thì hai tay trống trơn, hôm nay gặp Tùng San lại có một cái khăn quàng cổ làm quà tặng. Hắn vốn không có ý định gọi Lý Yến tới, nhưng câu đầu tiên của Tùng San sau khi đi vào quán là "Em vừa mới gọi cho Lý Yến, bảo cô ấy cùng tới đây", hoàn toàn không cho hắn có cơ hội từ chối.

Tùng San cầm khăn quàng cổ, càng thêm xấu hổ, cô cười cười quàng thử một vòng, sau đó lại đeo vào cổ Lý Yến, "Yến Yến, mình thấy cái khăn này hợp với cậu hơn, tiền bối, anh cảm thấy thế nào?"

Lý Yến cười, lấy nó xuống, "Đâu có đâu, cậu quàng đẹp hơn.”

Tống Đào cười, không biết nên nói gì cho phải.

Tùng San nói: "Cứ tặng cho cậu đi, tiền bối, cái khăn quàng cổ này tặng cho Lý Yến đi, lần sau mua cho em một món quà khác nha!"

Tống Đào gật đầu, "Được, nhất định nhất định.”

Lý Yến cảm thấy mình đây thật sự dư thừa, cô càng thêm hối hận vì nhất thời xúc động mà theo tới. Vì thế cô đứng lên, cười nói: "Mình vừa nhớ ra hôm nay phải về nhà một chuyến, hai người cứ nói chuyện đi, cái khăn quàng cổ này em nhận, cảm ơn anh Tê Lợi. Anh nhớ phải tặng cho San San một món quà khác tốt hơn nha!"

Tùng San nhìn bóng dáng Lý Yến cuống quít rời đi, có chút áy náy xoay đầu lại, "Thực xin lỗi, hình như


Lamborghini Huracán LP 610-4 t