XtGem Forum catalog
Tình Muộn 2

Tình Muộn 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328091

Bình chọn: 9.00/10/809 lượt.

g ai bắt máy, càng gọi không được bà càng sốt ruột, càng sốt ruột thì lại càng giận dữ, mà càng giận dữ thì bà lại càng muốn gọi cho tới khi nào cô bắt máy thì thôi.

Phương Tiểu Tiệp nghĩ đến đây lấy di động trong túi áo ra, gọi một lần nữa cho Tùng San. Chờ đến khi tiếng chuông reo lên thật lâu, cuối cùng mới có người nhận, Phương Tiểu Tiệp nói ngay câu phủ đầu: "Vừa rồi con làm gì mà không nghe điện thoại?"

Tùng San nghe thấy mẹ mình đang chuẩn bị nổi bão, trái tim cô liền run lên, bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi con cùng bạn đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm quên mang theo điện thoại.”

Phương Tiểu Tiệp không tin, "Ăn cơm cùng đồng nghiệp nào? Gọi tới đây cho mẹ nói chuyện một chút.”

Tùng San gần như muốn bùng nổ, nhiều ngày nay, ngày nào Phương Tiểu Tiệp cũng bất chợt gọi điện thoại tới kiểm tra không cần biết là ngày hay đêm, một ngày n lần, không kể thời gian địa điểm.

"Mẹ, nếu mẹ đã lo lắng như vậy, thế thì dứt khoát mua dây trói con lại ở bệnh viện luôn đi, chỉ cần mẹ nói một câu, con sẽ lập tức chạy tới đó cho mẹ trói.” Tùng San nói.

Phương Tiểu Tiệp cũng nóng nảy, "Con nói gì thế? Mẹ gọi cho con nhiều lần như vậy không phải là vì lo cho con sao?"

"Lo lắng cho con cái gì chứ? Lo con đi gặp Cố Trì Tây đúng không? Mẹ, con lớn rồi con muốn gặp ai đó là chuyện của con!" Tùng San không nhường bước chút nào.

Phương Tiểu Tiệp giận run cả tay: "Được thôi, mày muốn gặp thì cứ đi gặp đi, gặp rồi thì đừng về nữa, cả đời cứ cùng tên đàn ông đó lêu lổng đi! Cả đời này cũng đừng về nhà nữa!"

Vết thương trong lòng Tùng San như nứt toác ra, cô cắn môi, nước mắt trào quanh hốc mắt, "Được thôi, con sẽ không về nhà nữa!"

Nói xong cô nhẫn tâm tắt điện thoại.

Triệu Nhiên đi ngang qua phòng trà nước nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Tùng San, bước tới lo lắng nói: "San San, cậu không sao chứ?"

Tùng San sụt sịt mũi, cố nén nước mắt, cười cười, "Mình không sao, mình ra ngoài hít thở không khí một lát, mình sẽ quay lại ngay.” Nói xong cô liền xoay người chạy tới thang máy.

Cô đi thẳng xuống tầng một, ra khỏi cổng công ty, vòng qua cổng lớn, đi tới con đường phía sau công ty, đó là nơi Cố Trì Tây thường xuyên tới đón của cô. Bây giờ trên con đường này xe cộ đông đúc, còn vị trí kia thì không hề có chiếc xe màu đen đỗ ở đó nữa.

Mấy ngày nay, Cố Trì Tây chưa từng xuất hiện, cũng không hề gọi cho cô.

Mỗi ngày cô đều cầm diện thoại chờ đợi. Cô luôn cảm thấy hắn sẽ gọi cho cô.

Nhưng cô cũng không có dũng khí để gọi cho hắn.

Ngày nào cô cũng đi làm đúng giờ, về nhà ăn cơm, Tùng Chí Quân làm rất nhiều món ăn đa dạng ngon miệng cho cô ăn, nhưng căn bản cô hoàn toàn không có khẩu vị. Thời tiết càng ngày càng lạnh, ban đêm cô thường tỉnh giấc vì lạnh quá, sau đó vô cùng nhớ cái ôm ấm áp kia.

Phải chăng hắn cũng như vậy, ban đêm sẽ ngồi một mình trên sô pha, nhìn nước sông cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ nhớ cô?

Khi cô tỉnh táo lại thì nước mắt đã khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ. Tùng San xoa mũi, sau đó dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, gió thu hiu quạnh, hai má ướt nước mắt bị gió thổi làm cô thấy hơi buốt.

Cô xoay người, ổn định lại cảm xúc, quyết định về công ty, giả vờ như tất cả vẫn bình thường

"San San.” Cách đó không xa có tiếng gọi cô.

Tùng San kích động quay đầu nhìn lại, sau đó ánh mắt chờ mong bị dập tắt, biến thành kinh ngạc. Người đi về phía cô là Trương Tân.

"Sao anh còn ở thành phố A? Không phải anh bị phái tới thành phố F sao?" Tùng San hỏi.

Mặt Trương Tân không chút biến sắc trả lời: "Vì tôi muốn gặp cô.”

Tùng San rũ mi, tâm trạng rối loạn, cô không biết nên làm thế nào để đối mặt với người này.

"San San, cô khóc sao?" Ánh mắt Trương Tân không hề e dè nhìn thẳng cô.

Ánh mắt Tùng San khẽ dao động, "Tôi không sao.”

Trương Tân đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, "Đi theo tôi.”

Đôi tay đó rất mạnh mẽ, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội cự tuyệt, Tùng San cứ như vậy bị hắn kéo tới bên cạnh chiếc xe, Trương Tân mở cửa không hề tốn chút sức lực nào nhét Tùng San vào ghế ngồi, sau đó khởi động xe, chạy như bay.

"Anh đưa tôi đi đâu?" Tùng San cố gắng hết sức giữ tỉnh táo hỏi.

Trương Tân không nói, chạy thẳng một mạch ra khỏi trung tâm thành phố, tới bờ sông ở ngoại ô thì dừng xe. Bầu trời u ám, mây dày che kín bầu trời, nước sông xám xịt khiến người ta sợ hãi.

"Nơi này tương đối yên tĩnh, rất hợp để trò chuyện.” Trương Tân nói.

"Anh muốn nói gì?" Tùng San nghiêm túc hỏi.

Trương Tân quay mặt lại nhìn cô, "Ba mẹ cô không đồng ý cho cô ở bên Cố Trì Tây đúng không?"

Tùng San kinh ngạc, "Làm sao anh biết?"

Ánh mắt Trương Tân khẽ dao động, "Tôi không đi thành phố F, mấy ngày nay tôi vẫn luôn quan sát cô.”

Tùng San càng thêm kinh ngạc, "Anh... anh theo dõi tôi? Sao anh có thể làm được? Vậy sao tôi hoàn toàn không biết gì?"

Trương Tân nói: "Trước đây tôi ở tổng bộ làm cho cục tình báo.”

Tùng San hít một hơi khí lạnh, "Trương Tân, rốt cuộc anh muốn gì?"

Trương Tân nhìn thẳng Tùng San, "Tôi chỉ muốn nhìn cô lâu thêm một chút, để chắc chắn rằng cô được hạnh phúc.”

Tùng San cảm thấy đau đầu, "Trương Tân, anh l