
ếu không có mấy cái mạng cũng chỉ sợ không thể vượt qua được.”
Buổi chiều, Sở Lăng đã toàn toàn tỉnh táo, mặc dù vẫn còn suy yếu, nhưng tính mạng đã không còn gì nguy hiểm.
Từ lúc cậu tỉnh dậy, liền không mở miệng nói gì, bất luận là ai cũng không để ý trả lời, bất luận là Gore giúp cậu truyền dịch, hay thời điểm Alex bôi thuốc cho cậu, cậu cũng chỉ nhắm mắt lại không phản kháng, không ai biết cậu đang ngủ hay tỉnh, cũng không ai hiểu được trong lòng cậu đang nghĩ gì.
Mỗi khi không có Gore và Ray ở bên cạnh, Alex luôn ngồi bên giường, nhìn cậu, không ngừng xin lỗi Sở Lăng, nhưng cậu vẫn trước
sau không hề đáp lại, cũng không biết cuối cùng cậu có nghe thấy hay
không.
Hai ba ngày sau, vết thương của Sở Lăng cũng tốt lên
nhiều, thân thể cũng bắt đầu hồi phục sức lực, có thể bắt đầu ngồi dậy
ăn uống chút gì đó.
Lúc Alex đút hắn ăn cơm, uống nước cũng không có cự tuyệt, nhưng thủy chung chưa lần nào ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn
anh một cái, cũng không nói gì với anh, bất luận Alex cố gắng cầu xin
thế nào, cậu cũng không động đậy, chỉ ngồi xuất thần nhìn ra cửa sổ.
Ray gõ cửa thư phòng, bước lên đoạt lấy chai rượu trong tay Alex, quở trách nói:
“Alex, đừng uống nữa, hai ngày nay anh đã biến thành một tên bợm rượu rồi.”
Alex thở hắt ra, nâng tay quơ quào mớ tóc đen lộn xộn, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, trầm thấp nói:
“Nếu không uống rượu, tôi còn có thể làm gì?” Ray đi tới phía sau Alex:
”Anh sẽ không vì thế mà từ bỏ đi? Nếu đã biết được tình cảm thật sự của
Jason, anh càng phải cố gắng tranh thủ mới đúng? Mượn rượu giải sầu có
ích gì?”
Alex cười khổ nói:
“Em ấy sẽ không tha thứ cho
tôi, Lăng căn bản không hề để ý tới tôi, cho dù em ấy từng có cảm tình
với tôi, chắc hẳn cũng sớm bị tôi phá hủy hết rồi.”
Ray nhíu mày nói:
“Chẳng lẽ anh lại chịu thua như vậy sao? Cậu ta không chịu tha thứ thì anh
phải cầu xin chứ, nếu đã thực sự yêu thương Jason, thì có gì không làm
được? Dù sao những chuyện xấu hổ không phải anh cũng làm nhiều rồi sao,
thêm một chuyện thì có sao đâu?”
Alex không khỏi quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Ray, nhìn thấy biểu tình hài hước của Ray, lại ảm đạm nói:
“Tôi đã cầu xin rồi, nhưng em ấy căn bản không có phản ứng. Nhưng mà tôi
không trách em ấy, tôi quả thật chỉ giận chình mình, ngay cả tôi cũng
còn không tự tha thứ thì làm sao có chuyện hi vọng Lăng dễ dàng tha thứ
như vậy?”
Ray cũng nghiêng người tựa vào cửa sổ:
“Vậy anh tính làm gì bây giờ?”
Alex im lặng hồi lâu mới trả lời:
“Tôi không biết.”
Alex nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng ngủ, Sở Lăng vẫn như trước ngồi trên giường ôm gối nhìn ra cửa sổ.
Từ lúc đầu khi Sở Lăng mới tới đây, chuyện yêu thích nhất của cậu là nhìn
ra cửa sổ ngẩn người, lúc trước Alex còn không hiểu được, nhưng bây giờ
anh đã biết vì sao Sở Lăng lại làm như vậy, bởi vì thế giới bên ngoài
cửa sổ có thứ cậu yêu thích nhất, tự do.
Trái tim Alex đột ngột
trở nên đau đớn, ánh mắt nặng trĩu —— anh quả thực đã làm sai sao? Anh
quả thực rất yêu hắn, nhưng mà….anh đã dùng sai phương thức để yêu, vì
thế mới gây cho người mình yêu nhất thương tổn lớn đến như vậy?
Alex nhìn bóng dáng gầy yếu của Sở Lăng, nhẹ nhàng kêu:
“Lăng.”
Sỡ Lăng quả thực như anh dự đoán không hề phản ứng.
Alex bước tới ngồi xuống trước giường, đưa tay ôm nhẹ Sở Lăng vào lòng, hai má áp lên mái tóc đen mềm mại, khẽ thở dài:
“Lăng, em thật sự không chịu tha thứ cho tôi sao? Lăng, tôi có thể thề, tôi
không bao giờ làm em tổn thương nữa, không bao giờ. Nếu em không muốn,
cả đời này tôi cũng không chạm vào em nữa, chỉ xin em tha thứ cho tôi,
được không Lăng?”
Sở Lăng im lặng dựa vào lòng Alex, im lặng nghe giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai, một mực im lặng không nói lời nào.
Alex đem người duy nhất mình yêu ôm vào lòng, lại bi ai cảm giác khoảng cách hai người xa xôi như góc biển chân trời, trái tim lãnh khốc của anh bắt đầu đau đớn như bị dao cắt, rốt cuộc buông cậu ra đứng lên, móc khẩu
súng lục quay họng súng về phía mình đưa đến trước mặt Sở Lăng.
Sở Lăng tựa hồ kinh ngạc một chút, rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Alex.
Alex nhìn cậu nói:
“Lăng, tôi không muốn em tiếp tục như vậy nữa, nếu giết tôi có thể khiến em dễ chịu một chút thì em cứ ra tay đi, tôi sẽ không oán hận một câu.”
Con ngươi đen nhìn Alex bắt đầu thay đổi, Alex cũng im lặng đau buồn nhìn cậu.
Hồi lâu sau, Sở Lăng đột ngột đưa tay tiếp nhận súng, nhảy xuống giường đứng đối diện với Alex, giơ súng lên đặt ngay ngực Alex.
Alex không hề trốn tránh cũng không nhắm mắt lại, chỉ bình tĩnh nhìn Sở Lăng dịu dàng, giống như dùng giây phút cuối cùng này đem gương mặt hắn khắc thật sâu vào lòng.
Sở Lăng nhìn anh, bàn tay nắm chặt khẩu súng bắt đầu run khe khẽ…..
Nếu giết anh đi, có lẽ chính mình liền có tự do….nhưng mà, sau khi giết anh rồi mình thực sự có được tự do sao? Trái tim đã không còn, tự do ở đâu?
Không….Alex chết tiệt vì cái gì luôn dùng loại ánh mắt này nhìn mình? Cái loại ánh
mắt ôn nhu chết tiệt chứa đầy tình cảm nồng nàn này, giống như mình vẫn
như cũ là người anh yêu