
, Alex ngoảnh đầu nói:
“Lăng, có muốn đi dạo thêm một lúc nữa không?”
Sở Lăng do dự một lúc, thấp giọng nói:
“Không.”
Alex cười nói:
“Cũng tốt, chúng ta cũng mệt rồi, hôm khác lại đi tiếp.”
Giật dây cương, phóng ngựa đi trước, Sở Lăng vẫn im lặng theo sau Alex, gió
lạnh táp vào mặt nhưng vẫn không làm cho mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu
hắn biến mất.
Alex nhìn Gore và Ray vô cùng thích thú ngồi nói
chuyện và cười đùa với Sở Lăng, dường như nếu không cạy được miệng cậu
thì không chịu từ bỏ hi vọng, Sở Lăng vẫn như trước thờ ơ chống đỡ, tao
nhã uống ly trà nóng, ánh mắt khẽ rủ xuống từ đầu đến cuối không hề liếc mắt tới hai người ngồi đối diện một cái, đối với tiếng huyên náo của họ cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Alex rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói:
“Gore, bệnh của Lăng cũng đã khỏi hẳn, ông ở đây cũng không có tác dụng gì,
ngày mai có phải cũng nên rời khỏi đây? Dù sao đóng cửa phòng khám quá
lâu cũng không tốt lắm đi?”
Gore chậm rãi thổi ly trà, nói:
“Alex, cậu nói như vậy thật là làm cho ta đau lòng, tôi còn không phải vì lo
lắng cho sức khỏe của Jason mới tự nguyện lưu lại chăm sóc cho cậu ta
sao? Bên người luôn có một bác sĩ kinh nghiệm phong phú có gì không tốt? Cậu thấy đúng không, Jason?”
Alex nhíu nhẹ chân mày, lộ vẻ không hờn giận nói:
“Lăng có tôi chăm sóc rồi, không cần ông quan tâm nhiều.”
Gore nhấn mạnh lắc đầu nói:
“Chặc, cậu còn nói, không biết hôm trước là ai chăm sóc Jason ngã bệnh? Tôi mới lo lắng để ngươi chăm sóc cậu ấy a?”
Sắc mặt Alex trầm xuống:
“Được rồi, ngày mai tôi sai người đưa ông về.”
Gore tặc tặc cười:
“Muốn đuổi tôi đi nhanh như vậy? Cậu không sợ làm mất lòng tôi sao? Trừ phi
cậu dám đảm bảo sau này cả đời Jason cũng không sinh bệnh.”
Alex không khỏi “hừ” nhẹ một tiếng, không có lập tức trả lời, vấn đề này, ai có thể đảm bảo cơ chứ?
Sở Lăng không nói lời nào đặt ly trà xuống, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Gore kêu lên:
“Jason, chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà, sao đã đi nhanh như vậy?”
Alex cũng đứng dậy nói:
“Hai người cứ từ từ trò chuyện đi.”
Xoay người cũng muốn rời khỏi.
Ray kêu lên:
“Alex, anh đi đâu?”
Alex không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi phòng ăn:
“Lăng hôm nay có chút mệt mỏi, các người không được lên quấy rầy em ấy.” Gore nhún vai:
“Không ngờ Alex lại có thể chăm sóc người khác như vậy.”
Ray thở dài:
“Bất quá người đáng thương là tôi a, Alex hiện tại cái gì cũng không quan
tâm tới, đem tất cả công việc kinh doanh ném cho tôi, anh ta chỉ một
lòng theo đuổi lấy lòng Jason, mà tôi thì phải tăng ca làm đến mệt chết, này còn thiên lý sao?”
Gore liếc mắt nhìn gã, nói:
“Các cậu làm việc có bao giờ nói tới thiên lý, giờ còn lý sự gì?”
Ray lập tức phản đối:
“Chúng ta bất quá chỉ kinh doanh súng đạn mà thôi, không như các tổ chức khác
hoạt động khủng bố, làm gì có chuyện không nói thiên lý?”
Gore khinh thường nói:
“Đừng quên hơn một nửa số vũ khí các tổ chức khủng bố trên thế giới đang sử
dụng là do các cậu cung cấp, còn có rất nhiều cuộc chiến tranh liên tiếp ở các quốc gia phải dựa vào vũ khí các cậu cung cấp để chiến đấu thậm
chí sát hại hàng loạt, cái này so với tự tay giết người có gì khác nhau? Cậu cho rằng tay cậu sạch sẽ lắm à?”
Ray nhún vai:
“Được
rồi, dù sao chúng ta căn bản cũng không dự tính sẽ được lên thiên đường, bất quá cho dù phải xuống địa ngục, người đầu tiên phải là Alex đi?”
Gore đặt ly trà xuống:
“Jason luôn lạnh như băng, Alex thế nào cũng bị làm cho đau đầu, tôi xem ra
cậu ta so với mấy đối thủ cạnh tranh hoặc khách hàng đàm phán còn khó
đối phó hơn nhiều.”
“Còn gì nữa? Bây giờ Alex suốt ngày cứ quấn
lấy Jason, quả thực sắp vì cậu ta mà phát cuồng rồi, hợp đồng trị giá
mấy triệu đô la đặt trước mặt, anh ta cũng không liếc mắt tới một cái đã quăng sang bảo tôi tự mình giải quyết, cho dù tôi có đem số tiền này
chuyển vào tài khoản riêng của mình có lẽ Alex cũng không thèm quan
tâm.”
Gore cười:
“Xem ra tình yêu thực sự có thể làm giảm chỉ số IQ của con người, ít nhất Alex hiện tại chính là như vậy.”
“Hôm qua tôi đem vài đơn đặt hàng của mấy nước Bắc Phi tới cho anh ta xem,
hỏi xem ghi hàng hóa nào vào hóa đơn, anh ta liền thuận miệng nói
“Ô cũng tốt lắm”.”
Gore vừa kinh ngạc vừa buồn cười:
“Cái gì? Ô che cũng có thể tung ra bán được a ha ha? Người ở nơi đó 80% cả đời không thấy được một trận mưa rồi.”
Ray cười:
“Tôi cũng hỏi anh ta như vậy, anh ta lại còn nói “che nắng a” khiến tôi á khẩu không nói được gì.”
Gore không khỏi cười ha ha:
“Tôi cũng bó tay.”
“Tôi càng bội phục Jason hơn, đã khiến anh ta trở nên chết mê chết mệt như vậy.”
Gore cười:
“Cũng đúng a.”
Alex mở cửa phòng ngủ bước vào:
“Lăng.”
Sở Lăng vẫn theo thói quen đứng ở cửa sổ say mê nhìn hoàng hôn buông xuống.
Alex đi tới phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cậu:
“Lăng, em lại ngẩn người.”
Sở Lăng im lặng để mặc Alex kéo mình vào ngực, ngoài mặt vẫn duy trì bộ
dáng thờ ơ lạnh lùng như trước, nhưng chỉ có bản thân cậu biết được mỗi
khi dựa vào lồng ngực ấm áp vững chắc của anh trái tim hắn đập nhanh thế nào, cần