Teya Salat
Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328861

Bình chọn: 7.00/10/886 lượt.

goài, khép cửa lại. Lúc cô vừa thấy mặt cô gái đó đã cảm thấy quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi, nhưng lại không nghĩ ra. Nghĩ không ra, cô cũng không muốn nghĩ nữa, vừa ngồi xuống đã nhớ ra cô chưa nói với Cung Triệt là cô phải về, giờ có khách thế này, cô nên đi về hay ở lại đây?!

Lúc Ninh Tiểu Thuần buồn bực vấn đề đi hay ở thì trong phòng, không khí đã thay đổi. Cung Triệt tiếp tục cúi xuống xem văn kiện, vừa xem vừa nói: “Có chuyện gì”

Lạc Hi Hi lập tức đến gần Cung Triệt, nói: “Chiều nay, hai bác tới nhà bàn vụ kết hôn với ba mẹ em!! Tại sao em không biết em và anh đã định đoạt chuyện đám cưới rồi vậy?”

Cung Triệt ngước mắt, buồn cười nói: “Vợ sắp cưới yêu quý của anh ơi, không định kết hôn thế chúng ta đính hôn làm gì? Hoàng đế không vội thái giám đã vội, em hiểu chưa? Người lớn hai nhà cứ nói bóng nói gió, đáng ghét, vậy cứ giao cho họ lo đi, vẹn cả đôi đường.”

Anh nói tiếp: “Huống hồ, lòng dạ bác Lạc chẳng lẽ em không biết? Làm chuyện này sớm bác trai mới yên tâm, không bị hụt khoản đầu tư của Cung gia chúng tôi!”

Lạc Hi Hi nắm chặt tay, môi mấp máy, lại không thể nói. Cô biết Lạc gia gặp khó khăn về vốn lưu động, Cung gia với Lạc gia là những nhà giàu có, lẽ nào nhất định phải lấy điều kiện thông gia mới trợ giúp sao?

“Có thể cấp vốn cho Lạc gia, em sẽ làm việc cho anh, đừng lấy hôn nhân làm điều kiện được không?” Lạc Hi Hi cầu xin. Hiện giờ nếu không thương lượng, đến ngày cưới, cô sẽ không còn hi vọng. Nhưng mà, cô có tư cách thương lượng sao?

“Nguyên nhân không muốn cưới là?” Cung Triệt lười biếng dựa vào ghế, nhàn nhã nhìn cô.

“Em, em không có tình cảm với anh.”

“Vậy là có tình cảm với người khác phải không?”

“...” Lạc Hi Hi không biết trả lời ra sao, có nên nói chuyện cô với Cố Minh Vũ ra không? Nếu nói ra, anh ta có trút giận sang Cố Minh Vũ không?

“Có thích người nào không? Anh ta tốt hơn anh không?” Cung Triệt híp mắt nhìn cô.

“Không có! Chỉ vì em không muốn nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt này, em thích tự do!!” Cô mở to mắt nói dối, giờ sự nghiệp Cố Minh Vũ như mặt giữa trưa, dù chỉ một chút có thể huỷ hoại sự nghiệp của anh, họ cũng không để nó xảy ra! Nên, cô đành phải nói dối, hi vọng Cung Triệt buông tha cô.

Mắt Cung Triệt chợt loé, trong lòng cười lạnh. Đừng tưởng anh không biết gì, không gì có thể qua mắt được anh. Chuyện cô với Cố Minh Vũ anh đã biết từ lâu. Anh không làm chuyện lỗ vốn, thà rằng Lạc Hi Hi thẳng thắn nói rõ mọi chuyện từ đầu chí cuối, anh còn giúp hai người thành đôi, giúp người yêu nhau thành thân thuộc. Nhưng cô vẫn nói dối anh, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ. Đời anh ghét nhất là bị người khác lừa dối.

“Vậy sao?” Anh xoay bút, cười nhạo nói: “Em có biết điều thất bại nhất trong thương lượng là vì sao không, là trong tay em không có thứ đánh bại đối phương!!”

Anh ngồi thẳng người, đuổi cô, “Về nhà chuẩn bị cho thật tốt, làm một cô dâu xinh đẹp đi.”

Lạc Hi Hi cắn môi, mắt đỏ lên, cô giận dữ trừng Cung Triệt, ôm mặt chạy nhanh ra ngoài.

Ninh Tiểu Thuần chán chường xem lại tư liệu, chợt thấy cửa phòng tổng giám đốc mở ra, cô gái mắt đỏ hồng chạy ra, cô không kịp ngăn lại, cô ấy đã vọt vào thang máy.

Cô chần chừ đứng trước cửa phòng Cung Triệt, người bên trong liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Tổng giám đốc, tôi xin phép về.”

“Ừ, cô về đi.” Cung Triệt ngừng một chút, “Đi đường cẩn thận.”

Đột nhiên có một dòng nước ấm áp chảy qua tim, Ninh Tiểu Thuần gật đầu, chợt nhớ ra anh không nhìn thấy bèn nói: “Vâng ạ. Tổng giám đốc cũng về sớm một chút, đừng làm việc quá sức.”

Cung Triệt nghe xong, khoé miệng nhếch lên mỉm cười.

Đêm, rất yên tĩnh. Ánh trăng sáng tỏ dịu dàng chiếu xuống mặt đất, cũng chiếu vào lòng người, ánh trăng như nước, ngọt ngào trong lòng. Ánh sáng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ sát đất của văn phòng, chiếu lên người Ninh Tiểu Thuần đang đi tới lui bên trong.

Ừm, quần áo không nhăn, tóc rất thẳng nếp, hợp đồng đã làm xong, lớp trang điểm không trôi, tất cả đều rất tốt. Hôm nay là lần đầu tiên cô và sếp mình ra ngoài bàn chuyện làm ăn, khó tránh khỏi hồi hộp, cô hít sâu vào rồi thở ra, chắc chắn không có sai sót.

Cung Triệt từ phòng đi ra, anh vẫn mặc âu phục đen, mái tóc ngắn đen bóng chải sát, anh cầm theo cặp tài liệu, nhìn Ninh Tiểu Thuần nói: “Có thể đi được chưa?”

Ninh Tiểu Thuần gật đầu, cầm túi hồ sơ cùng túi xách theo sát sau Cung Triệt. Xe đã chờ dưới lầu, hai người ngồi vào phía sau. Cô ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, Cung Triệt buồn cười nhìn cô, nhẹ giọng: “Take it easy! Chỉ là ăn bữa cơm kí cái hợp đồng thôi!”

Chuyện làm ăn bàn bạc trong bữa cơm, từ xưa tới nay là chuyện thường tình. Ninh Tiểu Thuần quay qua, thấy mắt anh mang ý cười, trong mắt ánh lên ánh sáng dịu dàng như dòng nước lững lờ. Khoé miệng khẽ cong lên, nụ cười như ẩn như hiện như tia sáng rực rỡ chói mắt của mặt trời. Sự hồi hộp của cô tựa như vì nụ cười của anh mà giảm bớt, đầu óc căng thẳng thả lỏng.

Xe dừng lại trước khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, khách sạn quốc tế tiêu chuẩn bạch kim năm sao đứng sừng sững, chiếm cứ cả k