
nh lớn, cô thấy hai người quen thuộc.
Cung Triệt và Nhạc Hà Na ngồi trong góc, vừa uống cà phê vừa trò chuyện. Tuy không nghe được họ nói chuyện gì, nhưng bầu không khí nhìn có vẻ rất hoà thuận. Ninh Tiểu Thuần bỏ ý nghĩ mua cà phê trong đầu, quay ngược lại bỏ đi.
Đi tắt qua con hẻm nhỏ đến trạm xe buýt, Ninh Tiểu Thuần lúc đi đến góc đường, chợt thấy một ông lão đang vịn tường trong góc khuất, hai chân như khuỵu xuống, vã mồ hôi, sắc mặt có vẻ đau đớn.
Ninh Tiểu Thuần sững người, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bước đến hỏi tình hình: “Ông có sao không?”
Ông lão khó khăn xoay lại, ngón tay run run chỉ trên mặt đất: “Thuốc... thuốc...”
Ninh Tiểu Thuần cảm thấy ông lão có chút quen mặt, nhưng trong một lúc không nghĩ ra, bèn không nghĩ nhiều, cúi nhìn theo hướng tay ông lão, thấy trên đất có cái bình thuốc mở nắp, thuốc rơi vãi ra ngoài, cô vội vàng nhặt lên đưa cho ông lão, giúp ông uống thuốc.
Cô thấy sắc mặt ông vẫn rất kém, lập tức chạy ra đầu đường, ngoắc taxi, kêu tài xế đến giúp cô, đưa ông lão lên xe, chở đến bệnh viện gần nhất. Trong túi ông lão có di động, trên đường đến bệnh viện cứ rung không ngừng, Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng nghe giùm, báo cho người nhà đến bệnh viện.
Ninh Tiểu Thuần ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, lẳng lặng chờ đợi. Sự việc này làm cô không về công ty đúng giờ, chắc tối nay phải tăng ca làm cho kịp công việc.
Đúng lúc này, hành lang bên kia truyền đến tiếng bước chân, tiếng chân càng lúc càng gần, rồi dừng bên cạnh Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu, thấy hai người đàn ông mang giày Tây.
“Anh Tưởng?” Ninh Tiểu Thuần lắp bắp.
Lúc Tưởng Phàm thấy Ninh Tiểu Thuần, cũng ngây người, vừa tính lên tiếng hỏi, thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ mặc blouse trắng đi ra, Tưởng Phàm và người kia bước nhanh đến. Bác sĩ tháo khẩu trang, vui mừng nói: “Vì được cho uống thuốc kịp thời, hơn nữa còn nhanh chóng đến bệnh viện, bệnh nhân trước mắt đã qua cơn nguy hiểm. Mọi người không cần quá lo lắng, hiện giờ đã chuyển ông ấy đến phòng bệnh, sau này mọi người chú ý một chút, đừng làm bệnh nhân chịu kích thích hay ở một mình.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Tưởng Phàm khách sáo nói với bác sĩ.
Ninh Tiểu Thuần thấy ông lão không còn đáng ngại, liền đứng lên chào đi về, “Vậy, tôi xin phép.”
“Cô à, cảm ơn cô.” Người đến cùng Tưởng Phàm kích động cảm ơn Ninh Tiểu Thuần, “Thật may nhờ có cô, cảm ơn.”
Ninh Tiểu Thuần khoát tay, “Đừng khách sáo, tôi về làm việc.”
“Cô à, xin để lại cách liên lạc.” Người đó vội nói.
“Tiểu Lư, tôi quen cô Ninh, cậu đưa cô ấy về giúp tôi.” Tưởng Phàm ngắt ngang lời anh ta.
Anh ta nghe vậy, cung kính gật đầu, nói: “Vâng.”
Tưởng Phàm mỉm cười với Ninh Tiểu Thuần, “Cô Ninh, hôm nay cảm ơn cô, giờ tôi phải đến phòng bệnh, cô cũng đang vội, tôi không tiện giữ cô lại, để tiểu Lư đưa cô về trước, hôm nào khác tôi liên lạc với cô sau.”
“Không cần khách sáo, tự tôi về cũng được.” Ninh Tiểu Thuần khoát tay.
“Hi vọng cô Ninh đừng từ chối.” Tưởng Phàm nói.
Cuối cùng Ninh Tiểu Thuần không từ chối được, đành phải đi theo tiểu Lư. Tiểu Lư là người nhiệt tình, lúc trên xe, anh ta cứ nói chuyện với Ninh Tiểu Thuần, qua cuộc đối thoại này, Ninh Tiểu Thuần biết ông lão thời gian trước bị tim phải nhập viện, bây giờ phát bệnh, cách lần vừa rồi không bao lâu, may lần này có cô giúp đỡ, ông lão mới thuận lợi thoát chết.
“Cô Ninh giúp lão gia, là ân nhân của lão gia, cũng là ân nhân của tiểu Lư tôi, cô Ninh sau này có chuyện gì cần giúp đỡ xin cứ nói, tôi nhất định bất cứ khi nào cũng đến, toàn tâm giúp đỡ cô.” Tiểu Lư hứa chắc chắn.
Thì ra tiểu Lư không chỉ nhiệt tình mà còn hăng hái, là người có ơn nhất định báo đáp. “Vậy tôi cảm ơn trước.” Ninh Tiểu Thuần cười nói.
Ninh Tiểu Thuần định hỏi ông lão với Tưởng Phàm có quan hệ gì, chẳng lẽ là cha con? Nhưng vừa mấp máy, toà nhà Hoàn Nghệ đã ở ngay trước mắt, cô đành nén nghi hoặc. “Cảm ơn anh, tạm biệt.” Ninh Tiểu Thuần cảm ơn tiểu Lư rồi mở cửa xuống xe.
Cô về đến văn phòng đã là ba giờ chiều, cô hỏi thư kí Hứa: “Tổng giám đốc về chưa chị?”
“Vẫn chưa, có gì hả, tìm tổng giám đốc có gì sao?” Thư kí Hứa hỏi.
“Không có không có gì.” Ninh Tiểu Thuần lắc đầu.
Đến giờ tan tầm, Cung Triệt vẫn chưa về công ty, Ninh Tiểu Thuần ôm mặt suy nghĩ, chẳng lẽ người đàn ông của cô lêu lỏng bên ngoài, vui quên đường về?! Buổi tối, Cung Triệt đúng giờ về nhà, cũng giống như ngày thường, không có gì khác, Ninh Tiểu Thuần không tìm ra manh mối, cũng không hỏi gì anh.
Sáng hôm sau, Ninh Tiểu Thuần đặc biệt dậy sớm, ngồi trước gương trang điểm, còn mặc một cái váy xinh đẹp.
“Có chuyện gì à, hôm nay có hẹn sao?” Cung Triệt đứng sau lưng Ninh Tiểu Thuần, vừa đeo cravat vừa hỏi.
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, mặt cứng một tí. Nghe giọng điệu anh như vậy, rõ ràng là không nhớ hôm nay là ngày gì, hoặc là anh chưa hề biết hôm nay là ngày gì, cảm giác buồn bực thất vọng tràn ngập lồng ngực.
“Không có hẹn!” Ninh Tiểu Thuần nghiến răng trả lời.
“À.” Cung Triệt nói xong liền ra ngoài.
Ninh Tiểu Thuần nhìn bóng lưng anh biến mất ngoài cửa phòng, chợt