
uy tín rất cao trong thương giới sau khi về hưu thì nghỉ ngơi ở đây, ngày mai đúng lúc sinh nhật ông ấy, anh muốn đến thăm hỏi.”
“À.”
“Nếu có tiệc, có lẽ cần em làm bạn gái anh, giờ nói với em trước, có vấn đề gì không?” Cung Triệt hỏi.
Nếu là công việc cần, có vấn đề cũng thành không có vấn đề, cô chính là nhân viên cần cù yêu nghề mà. Cô nói mấy câu với Cung Triệt rồi cúp máy, ngày mai có thể lại gặp việc lớn, cô phải dưỡng đủ tinh thần.
Màn đêm lén lút buông xuống, ánh trăng khoác lên mặt đất một tầng bụi mỏng, như một bàn tay vẽ nên tất cả sắc thái thần bí. Gió đêm nhẹ nhàng, mang đến mùi hương quế thơm ngát, khẽ phất qua mặt và tóc Ninh Tiểu Thuần, như hai bàn tay mẹ, dịu dàng an ủi.
Ninh Tiểu Thuần đi chậm rãi, suy nghĩ mông lung. Lục Tử Hiên yêu cầu cô phá hoại hạng mục lụa Thịnh gia, là vì sao? Nếu phá thật, thì tốt cho Lục Tử Hiên ở chỗ nào? Chẳng lẽ hắn vì trả thù riêng? Hoàn Nghệ phá hoại hạng mục lụa Thịnh gia, vậy Hồ tổng sẽ không còn tin tưởng Hoàn Nghệ, tin rằng ông ta sẽ giao quyền tiêu thụ cho người khác, vậy sẽ giao ai đây?
Cô chợt nghĩ ra, người được lợi lớn nhất là Ngự Hoa, Ngự Hoa từng cạnh tranh quyền tiêu thụ với Hoàn Nghệ. Lục Tử Hiên làm vậy, là bị người ta sai khiến ư? Người phía sau là chủ Ngự Hoa ư? Nếu vậy, Tưởng Phàm là tổng giám đốc Ngự Hoa, chẳng lẽ là anh ta ra lệnh?
Không, không chắc. Tuy cô không hiểu nhiều về Tưởng Phàm, nhưng anh ta rất có phong độ, không làm chuyện bỉ ổi sau lưng người khác. Có thể làm cho Ngự Hoa nhanh chóng phát triển, anh ta nhất định rất có thực lực, dựa vào thủ đoạn đầu cơ trục lợi sẽ không thể thành công.
Anh ta bây giờ được khen ngợi, sẽ không ngu ngốc đẩy mình vào hố, để mang tiếng nhơ bị mọi người chê cười. Cho nên, vấn đề xét đến cùng là ở chỗ Lục Tử Hiên, chỉ cần biết động cơ vì sao hắn làm vậy, thì bí mật được giải quyết.
Ôi, không suy nghĩ nữa, mấy suy nghĩ này cứ biến thành từng dây nhỏ, vô hình trung cuộn thành cuộn lớn, khiến cô phiền loạn. Cô nên về nhà ngủ thật ngon giấc, xe đến núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Ninh Tiểu Thuần ngủ một đêm không mộng mị, ngủ thẳng cẳng đến mười hai giờ trưa, mặt trời chiếu đến mông. Đã lâu không có cảm giác ngủ ngon đến tự tỉnh, cô ngồi trên giường, vươn vai. Ba cô gõ nhẹ cửa, gọi nhỏ: “Tiểu Thuần, con dậy chưa?”
“Dạ, dậy rồi.” Ninh Tiểu Thuần xuống giường, đáp.
“Cơm nấu xong rồi, con ra ăn đi.” Ba nói.
Cảm giác quần áo đưa đến tay, cơm đưa tận miệng, thật không tệ. Ninh Tiểu Thuần rời giường tận hưởng bữa ăn ngon, tán gẫu với ba một hồi, vốn tưởng có thể ra ban công tắm nắng, không ngờ một cú điện thoại gọi đến phá vỡ kế hoạch.
Thấy tên người gọi là Cung Triệt, cô xoa nhẹ trán, cũng đoán được ý định của cuộc gọi này. “Alo.” Ninh Tiểu Thuần nằm trên ghế dựa, lười biếng lên tiếng. Ánh nắng xuyên qua tán lá, tạo thành từng đốm nắng nhỏ, vươn tay ra còn có những vầng sáng trong suốt trên tay.
“Bảy giờ tối ở khách sạn quốc tế tổ chức tiệc, năm giờ rưỡi em đến khách sạn anh ở. Không sao chứ?” Giọng Cung Triệt truyền đến.
“Vâng, không sao. Vậy, chúng ta dự tiệc xong rồi về phải không, ngày mai còn đi làm...” Ninh Tiểu Thuần hỏi, cô đang nghĩ xem có nên mang cả hành lí theo không, như vậy chỉ cần xong tiệc là về thành phố lại ngay.
“Xem tình hình đã, em thu dọn đồ đạc trước đi.” Cung Triệt đáp, bên kia như có tiếng nói chuyện, anh dừng vài giây, rồi nói: “Giờ anh có việc, em chuẩn bị đàng hoàng, anh cho tiểu Ngô qua đón em.”
“Á, còn...” Ninh Tiểu Thuần vẫn chưa nói hết, Cung Triệt đã cúp điện thoại, tiếng tu tu truyền sang, Ninh Tiểu Thuần buồn bực để điện thoại xuống. Cô muốn hỏi có thể mang hành lí qua khách sạn anh ở luôn không, thêm nữa nếu tiểu Ngô đến, ngừng xe xa xa là được, rồi gọi điện thoại cho cô, sau đó cô mới xuống. Cô không muốn ba mẹ thấy có xe đến đón cô, vậy sẽ làm họ suy nghĩ lung tung. Aiz, tại anh gấp gáp cúp điện thoại trước hết đó.
Ninh Tiểu Thuần ra phòng khách, nói với ba đang xem TV: “Ba ơi, mai con đi làm, phải về liền, chắc không chờ mẹ đi làm về được, ba nói với mẹ giùm con.”
Ông Ninh lưu luyến không muốn buông tay Ninh Tiểu Thuần: “Vừa về chưa lâu đã đi. Giờ ba nấu bữa tối, con ăn rồi hẵng đi.” Ông Ninh không muốn con gái đi sớm, khi con gái đi rồi không biết chừng nào mới về lại nữa.
“Thôi khỏi ba ơi, con vừa ăn xong, cũng còn no, chưa tiêu hết nữa.” Ninh Tiểu Thuần ngồi xuống, vỗ vỗ lưng bàn tay ông: “Con rảnh sẽ về thăm ba mẹ mà, đừng lo lắng cho con.” Cô biết ba nghĩ gì, nuôi con trăm tuổi đã lo hết chín mươi chín năm.
Tình cảm đẹp nhất trên đời chính là tình thân. Muôn đời muôn kiếp, ruột thịt là thân thuộc nhất. Tình thân là là tóc ba mẹ ngày càng bạc hơn, là quan tâm cùng mong ngóng trong mắt. Tình thân là ngọn đèn trong đêm, để con người vén mây mù, tìm ra hi vọng. Mắt Ninh Tiểu Thuần nóng lên, mũi xót xót, cô khó chịu cúi đầu.
“Con gọi cho mẹ đi, nói bà ấy một tiếng, nếu không bà ấy về lại cằn nhằn ba.” Ông Ninh vỗ vỗ tay Ninh Tiểu Thuần.
“Dạ.” Ninh Tiểu Thuần về phong vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi điện cho mẹ.
Không ngoài dự đoán,