
g đến, biết thời gian này mọi người đều rất vất vả, công việc cũng có hiệu quả cao, Thụy Dương quốc tế này không chỉ khai phá khu phố kinh doanh, ba năm trước đây còn khai phá một trung tâm thương mại chuyên bán sỉ hàng hóa. Tôi đã mời công an bên cục công an thành phố đi tìm hiểu chút tình huống, phát hiện khi đó ở trung tâm thương mại kia không những cũng có tình trạng dùng bạo lực để ép di dời, mà quan trọng hơn là cục trưởng phân cục công an ở địa phương đó là Cao Nhiễm Thanh vì quá trình giải tỏa di dời đã có vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và hành vi thất trách nên đã bị cách chứ, chuyện này phải điều tra rõ ràng ra. Cao Nhiễm Thanh luôn tĩnh dưỡng ở nhà, Thư Dân cử người đi hỏi thăm một chút. Mặt khác phải thu thập đủ tình trạng của quần chúng bị hại khi đó, như thế mới có thể túm được nhược điểm của Lưu Dương, nếu mọi người đã được cử đến đây thì nhất định phải giữ vững tâm trạng, toàn lực ứng phó, cố gắng hết sức để đào kỹ xóa sạch thứ sâu mọt làm hại nhân dân này!”
Nói đến đây, thấy mọi người đều tập trung tinh thần nghe mình nói chuyện, giọng điệu của Mạc Duy Khiêm lại trở nên thoải mái hơn: “Dĩ nhiên, chúng ta đều là xác thịt phàm trần, tôi cũng không hi vọng chỉ vì công việc mà không thèm để ý đến an toàn của bản thân, công việc dĩ nhiên là quan trọng nhưng nó chỉ quan trọng khi có điều kiện đầu tiên là chúng ta phải bảo vệ an toàn bản thân thật tốt, đây mới thật sự là người làm việc lớn. Cuối cùng tôi muốn nói là tuy chúng ta làm việc cho nhà nước nhưng cũng không thể để mọi người vất vả không công, tiền bạc dù là tục vật nhưng mà có làm việc thì cũng phải nuôi sống gia đình, tôi sẽ xin kinh phí cho lần điều tra này, trước khi khoản kinh phí đó được chuyển về cá nhân tôi sẽ ứng trước 300 đồng một ngày để trợ cấp cho mọi người theo tiêu chuẩn. Nhân viên điều tra của ủy ban kỷ luật địa phương sẽ chi 500 trợ cấp, như vậy cũng khiến mọi người yên tâm hơn chút, dù sao mọi người là cán bộ địa phương, chỉ cần triển khai công việc này thì sẽ đắc tội với người ta, điểm ấy tôi hiểu rõ!”
Tất cả mọi người đều vô cùng kích động, đặc biệt là những nhân viên địa phương của Danh Tĩnh được điều đến hỗ trợ, trong lòng đều vô cùng biết ơn Mạc Duy Khiêm có thể thông cảm cho họ, suy nghĩ vì họ như vậy.
Mạc Duy Khiêm cười nói: “Nói nhiều như thế là vì muốn mọi người hiểu, không cần sợ trả thù, sau khi điều tra kết thúc chẳng những sẽ có khen thưởng cho mọi người, đồng thời hồ sơ lý lịch công tác của mọi người cũng sẽ có ưu đãi lớn, liều thuốc an thần này đủ cho mọi người chưa nào?”
Tiếng vỗ tay lại vang lên, mọi người vỗ đến mức tay đỏ bừng cả lên, họ thật sự kích động, nhân viên nhà nước muốn lên chức phải dựa vào cái gì đâu? Trước tiên phải xem lí lịch, biểu hiện, có lời này của Mạc Duy Khiêm, khẳng định sau này họ sẽ cao hơn người khác một bậc rồi!
“Minh Hân, cô nghỉ ngơi một thời gian trước đi, làm công việc sửa sang tài liệu, sau này sẽ sắp xếp lại!” Mạc Duy Khiêm đột nhiên bỏ thêm một câu trước khi chấm dứt cuộc họp.
Lý Minh Hân cúi đầu nhìn mặt bàn không hề ngẩng lên, cam chịu sự sắp xếp của Mạc Duy Khiêm.
Đổng Nguyên vẫn dùng danh nghĩa bảo vệ an toàn của Mạc Duy Khiêm mà theo hắn tới các loại hội họp, tuy rằng hiểu biết nhiều nhưng vẫn không thể không khâm phục Mạc Duy Khiêm được.
Mạc Duy Khiêm rất khéo léo, cũng rất có khả năng lôi kéo sự tích cực của người khác, cùng là nói trắng ra mục tiêu và lợi ích khen thưởng nhưng hắn sẽ làm người khác cảm thấy vô cùng hưng phấn và có trách nhiệm về công việc sắp tới, cao hơn là để người ta sống chết bán mạng cho hắn, thế mới là nghệ thuật lãnh đạo!
“Về nhà trước, buổi chiều lại đến.”
Đổng Nguyên nghe Mạc Duy Khiêm nói thế, cảm thấy hơi kỳ quái: “Buổi chiều còn phải làm việc, sao còn đi qua đi lại làm gì, sắp 12 giờ rồi, hay là ăn trưa trước đi?”
“Tôi muốn về xem Duyệt Kỳ ra sao.” Mạc Duy Khiêm nói xong lập tức lấy điện thoại gọi cho La Duyệt Kỳ.
Có cái gì mà khoe mẽ hả? Không phải đã ở cùng nhau rồi sao? Sao mà phải gấp gáp thế hả? Đổng Nguyên khinh thường nhìn Mạc Duy Khiêm đang hưng phấn, vẻ mặt này và vẻ mặt trong phòng họp rõ ràng là hai người khác nhau!
Lúc Mạc Duy Khiêm nói chuyện điện thoại với La Duyệt Kỳ, trên mặt đều mang theo nụ cười, bây giờ hắn hài lòng tới mức không thể hài lòng hơn, cảm thấy đầy đủ đến mức không thể đủ hơn được nữa, ngày đó hắn chỉ vì luyến tiếc La Duyệt Kỳ nên thử thăm dò vài câu ý muốn cô chuyển đến ở cùng hắn, không ngờ Duyệt Kỳ chỉ hơi lo lắng suy nghĩ một chút đã đồng ý, đúng là niềm vui không dám nghĩ mà.
“Hơn 10 phút nữa anh có thể về đến nhà, buổi sáng em làm gì vậy, nói anh nghe với nào?”
Đổng Nguyên ngồi bên cạnh nghe Mạc Duy Khiêm dùng thời gian đi cả quãng đường lải nhải lầm bầm hỏi La Duyệt Kỳ làm gì, ăn gì, bất kể chuyện gì cũng đòi kể lại, mà La Duyệt Kỳ cũng không thấy phiền.
Thời điểm sắp vào tiểu khu, Mạc Duy Khiêm mới chịu cúp điện thoại.
“Những lời này cậu về nhà có thể hỏi mà, sao phải thảo luận trong điện thoại thế chứ? Không thấy phiền sao?” Đổng Nguyên oán giận hỏi một câu.
“Anh thì biết cái gì