XtGem Forum catalog
Tìm Lại Hạnh Phúc

Tìm Lại Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323550

Bình chọn: 8.00/10/355 lượt.

g chột dạ vội cúi đầu nói “công ty bên Nhật Bản tuyển dụng tớ nên tớ mới qua đó một chuyến”

Đồng Đồng nhíu mày nghi hoặc “thật không?”, tại sao đi mà chẳng có chút hành lý nào, lúc thì ở Paris lúc thì ở Nhật Bản.

Nàng cười nham nhở “cậu nghi ngờ thật lực của tớ, bố mẹ, con thật không sao”. Nàng chạy đến ôm trầm lấy bố mẹ của nàng, nàng bây giờ hạnh phúc tràn ngập.

Bố nàng khẽ hỏi “con đã biết chuyện gì chưa?”. Nàng lắc đầu “bố không nói thì con làm sao biết”

Thái Trác đang khoang tay trước ngực, dựa lưng vào ghế sô-pha nói “Túc thị phá sản trong một ngày, hình của chị cùng Âu Nhạc Phong đăng đầy rẫy, Túc Tử Hà cùng Đào Bích đang ngồi ăn cơm tù”, nghe Chí Chung cùng Đồng Đồng nói cả nhà mới tá hỏa lên.

Thái Trác nói tiếp “chẳng lẽ chị lại định đi theo con đường hồi xưa”, một mình Dương thị cũng khiến cho gia đình khốn khổ, giờ thêm Âu thị, chẳng biết đây gọi là hạnh phúc hay họa thủy đây.

Nàng nhíu mày, thở dài, xem ra tiểu hoàng tử trừng phạt họ quá nặng rồi, giọng nói nàng chẳng hề che giấu chút hối hận “Thái Trác yên tâm đi, bây giờ chị đủ khả năng bảo vệ cho gia đình mình mà”

Chí Chung thở dài quăng về phía nàng là những quần áo nàng thường dung thì nói “đây toàn là hàng hiệu không, cậu thật sự tưởng tớ bị điên à?, qua Nhật Bản làm việc mà mang cả đồ hàng hiệu”. Thái Văn cúi đầu nhìn những đồ đó toàn là ngài Simon cùng tiểu hoàng tử mua cho.

Thái Trác lại nói“đủ khả năng, thế chị có biết Masami tập đoàn saitô chứ”. Thái Trác nói đến đây thì tức, “chị có biết cô ta gọi chị là ‘gái bao’ cao cấp khắp nơi không hả”, ngay cả Thái Trác cũng chẳng tin chị mình đừng nói chi là người ngoài xa lạ, còn nguyên đóng đồ hàng hiệu nữa chứ, chẳng làm nghề đó thì làm nghề gì nữa chứ.

Mí mắt nàng giật giật, xem ra chuyện ở Nhật Bản đã bị lộ. Chí Chung quăng cho nàng một tấm hình. Nhìn vào quả nhiên là bị chụp lén lúc ăn cơm ở đảo Miyako-jima, nàng còn đang ngồi bên Dương Phàm cùng tiểu hoàng tử cười rất tươi nữa

Chí Chung vẻ mặt tái mét “Văn, tớ rất thất vọng về cậu”, vì nàng nói dối chẳng hề chớp mắt, rõ ràng là một lúc đến ‘hai người’, còn cả Âu Nhạc Phong, người tên James nữa chứ.

Đồng Đồng thì dùng sắc mặt thương hại nói “Văn, nếu cậu bị uy hiếp cậu lên tiếng đi”, tại sao lại đi làm nghề đó. Mẹ nàng sắc mặt nhợt nhạt nói “Văn, tại sao con lại làm như thế hả, gia đình đâu thiếu thốn, đâu có bắt buộc con phải kiếm tiền về nuôi gia đình”, tại sao ngu ngốc mà đi làm nghề đó, đại gia thật sự tốt đến vậy sao.

Nàng thở dài, mồ hôi đọng lại trên trán, miễn cưỡng nói “tại sao mọi người lại chẳng hề tin tưởng con”

Chí Chung tính tình bốc đồng này lại càng phát hỏa lên , quát “tin tưởng cậu, tin tưởng cậu trong sạch không làm ra cái trò này sao, tại sao chứ, tại sao cả hai người, cậu có biết liêm sỉ viết như thế nào không hả?”

Nàng há mồm nhìn họ, phút chốc bật cười ôm bụng lăn xuống đất “ha ha ha, ôi trời, tớ…chết mất…ha ha ha”, nếu để Dương Phàm cùng tiểu hoàng tử biết không biết có cười giống nàng không.

Nhìn thấy Thái Văn chẳng hối lỗi gì cả mà còn ôm bụng cười thì Đồng Đồng cùng Chí Chung càng thất vọng nhìn nàng, Linh Lăng đã vậy, nay ngay cả Thái Văn cũng vậy. Mẹ nàng tức đến nỗi máu xông len não, ngất xỉu bên vai của bố nàng.

Nàng hốt hoảng “mẹ”. Bố nàng nhíu mày “tránh ra”. Bố nàng cũng rất thất vọng về nàng, tại sao dưới sự dạy dỗ của họ nàng trưởng thành rất là tốt, 4 năm thôi mà đã như thế sao.

Mọi người tá hỏa lên nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa mẹ nàng đến bệnh viện, nàng cũng muốn đi theo nhưng thấy ánh mắt giết người của họ thì nàng than thở.

Trên con phố xx, Dương Phàm đi tới một biệt thự sang trọng, nhấn chuông thì sắc mặt quản gia vui mừng, nhanh chóng mở cửa “thiếu gia, lâu không gặp”

Dương Phàm xông thẳng vào nhà, nhìn thây bố mẹ mình an nhàn ăn cơm thì sắc mặt tái mét hẳn đi.Mẹ Dương Phàm thì vui mừng khi thấy Dương Phàm về, bố Dương Phàm thì để ý sắc mặt của con mình.

“tôi cứ tưởng cậu quên mất chúng tôi rồi chứ”, bố Dương Phàm khẽ quát, giọng nói rất ai oán.

Dương Phàm đi tới quăng sấp hồ sơ xuống bàn, nghiến răng lợi não nề nói“cám ơn, địa ngục của hai người đã ban tặng cho tôi”

Mẹ Dương Phàm thì giật mình cầm lên xem thì nhíu mày, bố Dương Phàm giật lấy thì sắc mặt tái mét nhưng vẫn ráng nói “chuyện cũ lôi ra làm gì”

Dương Phàm cười nham nhở, nước mắt bất chợt lăn ra, khiến bố mẹ Dương Phàm giật bắn mình, tại sao chẳng phải nó là bức tượng chẳng biết khóc sao, tại sao lại khóc trước mặt họ.

“các người là đồ xấu xa, đê tiện, hèn hạ, chia rẽ chúng tôi, có biết tôi đã đau khổ thế nào trong 4 năm về trước không, các người có nghĩ đến cảm giác của tôi không hả?”. Dương Phàm kích động quát rất lớn, khiến ai cũng sợ hãi.

Mẹ Dương Phàm sắc mặt nhợt nhạt đi tới cầm tay của Dương Phàm “Phàm, mẹ muốn tốt cho con”. Dương Phàm cười lạnh, hất tay của mẹ mình xuống “suốt cuộc đời này, tôi sẽ thống hận các người”

“im đi”, bố Dương Phàm quát “chỉ vì một đứa con gái chẳng ra gì mà lại đi mắng chữi bố mẹ cậu sao, cậu là do chúng tôi cực khổ sinh ra, cậu có tư cách gì chứ”

Dương Phàm cười lạnh, la