
ần nàng nghịch ngợm, khẽ uống một ngụm, cuối cùng là tiểu hoàng tử đã nhốt nàng đến một tháng khiến nàng chán chết. Nhớ lại nàng cười ngây ngô một mình, Hiếu Tùng để ý đến hành động của nàng, nụ cười trẻ thơ chứa đầy hạnh phúc chẳng hề giả tạo, Hiếu Tùng thở dài “xem ra 4 năm qua em sống không tệ”
Nàng vội nói “ừ, em sống không tệ, mới đầu chưa quen, nhưng rồi dần dần cũng quen, em đang rất hạnh phúc và mãn nguyện với hiện tại”
Nàng vội nói thêm “chưa bao giờ em cảm thấy cuộc đời này tươi đẹp đến vậy”. Hiếu Tùng xoa đầu nàng “ừ, em hạnh phúc thì tốt, phải ráng sống hạnh phúc lên em nhé”
Hai người cùng cười ngây ngô, trở lại những năm tháng học trò, cùng nhau trải nghiệm cuộc sống mới, cùng đi trên con đường định sẵn là có duyên với nhau.
Chiếc xe BMW sang trọng lịch lãm di chuyển vào một tòa biệt thư cực kỳ đẹp và theo phong cách Châu Âu.
Dương Phàm xuống xe, Masami vội vàng đi theo bóng dáng của Dương Phàm, bỗng nhiên giày cao rót vướng phải đá của sàn nhà vấp té “a”.
Dương Phàm khẽ dựng bước, xoay đầu lại, đi qua “sao lại không cẩn thận”.
Masami tỏ ra ngây ngô “vâng, không có gì, anh không vui sao, suốt buổi tối mặt anh rất khó coi”
Dương Phàm vội đáp “anh lúc nào cũng vậy”. Dương Phàm xoay đi, Masami vội vàng đi theo “bình thường dù anh tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng hôm nay anh có vẻ rất giận ai đó, chẳng lẽ giận Hiếu Tùng cùng cô gái kia bỏ ra ngoài trước anh”
“được rồi, khuya rồi, bác Trương tiễn cô saitô về”. Giọng của Dương Phàm cực lạnh lại giận dữ, khiến Saitô Masami khóc lóc quay lưng đi vào xe.
Thím Hoa vội vàng nói “cậu chủ, cậu làm vậy”. Dương Phàm khẽ liếc nhìn Thím Hoa bằng ánh mắt cực lạnh lẽo, dù là ** nuôi của Dương Phàm, cũng phải sợ, cúi đầu lùi ra.
Dương phàm thoát hết quần áo trên người xuống, nhanh chóng bước vào phòng tắm sang trọng, mở vòi sen phun nước lạnh vào người, hai con mắt chim ưng bỗng khép lại, giọng giận dữ quát “chết tiệt, chết tiệt”
Khi nhắm mắt lại, toàn là hình bóng của một cô gái có nụ cười rất sáng, rất thuần khiết như bông hoa bách hợp vậy. Bỗng nhiên Dương Phàm giật mình dùng tay đấm vào bức tường lót gạch tráng lệ, khiến tay Dương Phàm rỉ máu.
“chết tiệt, tại sao lại xuất hiện, cô gái xấu xa”. Dương Phàm thở hồng hộc, luôn oán trách “chết tiệt, tại sao, tại sao....aaaaaaaaaaaa”.
Một giọng hét cực ai oán phát ra từ phòng tắm, rất may phòng Dương Phàm cách âm nên Dương Phàm có thể phát tiết bằng cách la hét điên rồ như vậy. Như Hiếu Tùng dự đoán, mới sáng sớm tay của Dương Phàm đã băng bó lại thành một cục, Hiếu Tùng bị đì thê thảm, phó tổng giám đốc mà còn bị sai làm việc vặt, thật mất mặt.
Cuối cùng Hiếu Tùng nhịn chẳng được nữa, quăng ly cà phê vào bàn của Dương Phàm “đồ chết giẫm, giận cá chém thớt”.
Dương Phàm vẫn một biểu hiện là lạnh lùng, giọng ngạo nghễ “tôi là tổng giám đốc, tôi có quyền”, hôm qua vui chơi thác loạn rồi, giờ này chỉ sai một chút mà làm ầm lên.
Hiếu Tùng dùng hai tay xoa đầu như điên, giọng ai oán “ách, chết tiệt, thật bất công mà”, tuy Hiếu Tùng oán trách nhưng Hiếu Tùng rất vui vì Dương Phàm còn cảm giác….nhưng Thái Văn thì sao???
Dương Phàm hừ lạnh, bỗng nhiên cửa phòng của Dương Phàm bật ra Saitô Masami xông vào. Dáng vẻ yểu điệu, chiếc váy bó sát người, lộ ra từng đường cong quyến rũ, đôi gò bồng đào được chiếc váy bó sát, rất hở hang như lại chẳng hề dung tục.
Giọng nói rất ngọt ngào “Phàm, chúng ta đi xem triển lãm chứ”. Hiếu Tùng thì than thở Masami tuy rất đẹp, rất quyến rũ, rất thơm, nhưng anh chẳng mê nổi mùi nước hoa của Masami, với cái tư thế lã lơi bám theo Dương Phàm không buông, hai chị em sao khác xa nhau quá.
Nếu chẳng nể mặt Saitô tiên sinh, cùng với Natsumi thì Dương Phàm đã đá Masumi đi từ lâu rồi. Dương Phàm khẽ than thở trong lòng nhanh chóng từ chối “tôi bận”
Masami nghẹn ngào “Phàm, lâu lâu người ta mới rãnh, đi triển lãm cùng người ta đi”. Dương Phàm là con cá rất to rất béo, lại rất đẹp trai, rất ưu tú, mặc dù lạnh lùng nhưng lại rất cá tính, người mà Masami chọn chính là loại người như vậy.
Dương Phàm là danh nhân trẻ tuổi rất ưu tú lại tài năng, dù mới đầu Masami bị vẻ đẹp của Matsumoto Katsuo hấp dẫn, nhưng Matsumoto Katsuo khác với Dương Phàm là rất ác độc tàn nhẫn lại lãnh khốc, lạnh lùng từ chối hảo ý của Masami trước mặt mọi người, cuối cùng cô chỉ còn nước bỏ Nhật Bản xa xứ, nếu không cô bị giới thượng lưu cười chết.
Dương Phàm thì còn nể mặt của bố Masumi, nhưng trong lòng Masumi chỉ có Dương Phàm mới xứng với Masumi. Dương Phàm nhất định sẽ thuộc sở hữu của Masami này thôi, Tử Hà chẳng là gì cả, ha ha ha ha.
Dương Phàm bỗng cảm thấy lạnh cả người, khẽ ho khan nháy mắt với Hiếu Tùng. Dù Hiếu Tùng có giận Dương Phàm đi chăng nữa thì cũng chẳng thích một chị dâu như vậy đâu, vì tương lai của mình, Hiếu Tùng phải hành động trước, nhanh chóng từ chối khéo “Anh, mau chóng chuẩn bị, một chút sẽ có cuộc họp kéo dài chừng 3 tiếng”
Nghe đến đây thì mặt Masami sụ xuống, ảo não, bước ra đi. Dương Phàm thì thở dài, nớ lỏng cà vạt. Hiếu Tùng vội đóng cửa, tặc lưỡi “anh chẳng thích Masami thì từ chố