
i “cậu ấy ra căn-tin ăn rồi”. Nàng ‘ờ’ một tiếng rồi nhanh chóng chép lại bài vở lúc nãy học.
Vào tiết thì nàng cảm thấy lạ vì Linh Lăng chẳng thèm chào hỏi nàng, nàng khẽ xoay đầu xuống dưới “Chí Chung, Linh Lăng bị sao vậy”.
Chí Chung lảo đảo con ngươi, lơ đãng nói “à, ừm, cậu đừng quá nhạy cảm, chẳng có gì đâu”.
Nàng nhíu mày, nhìn lấy Linh Lăng, Linh Lăng nhìn thấy nàng thì quay đầu đi chỗ khác chẳng thèm nhìn nàng. Thôi rồi nàng hiểu rồi, nàng khẽ hỏi Chí Chung thêm một lần nữa “có phải hôm qua….các…cậu….”
Nhìn thấy sắc mặt tái mét của Thái Văn, Chí Chung thở dài “ừ, hôm qua Đồng Đồng muốn đi vệ sinh kéo theo Linh Lăng đi, tớ cũng đi theo, bất ngờ thấy hết và chứng kiến cảnh đó…..”
Nàng khẽ buông bút xuống, mí mắt sụp xuống, chẳng thể tin được 1 năm trước như vậy, 1 năm sau cũng như vậy, bất chợt nàng cảm thấy muốn khóc, nhưng cố gượng, nàng cũng chẳng còn mặt mũi đối mặt với Linh Lăng.
Lúc ra về, Đồng Đồng kéo nàng lại khẽ nói “yên tâm đi, tớ cùng Chí Chung ủng hộ hai người mà, thật chất Linh Lăng cũng chẳng có cơ hội”. Vì theo Đồng Đồng thấy, hội trưởng rất ít khi dùng giọng mềm mại lại ôn nhu như thế với bất kỳ người con gái nào cả, lần trước qua nhà thấy qua mặt thật của Thái Văn hai người đã rất ngạc nhiên đến thét cả lên, tài sắc vẹn toàn họ là kim đồng ngọc nữ.
Nàng khẽ cười gượng vì thật chất nàng chẳng cười nổi. Nàng đang đi thì bắt gặp Linh Lăng đang tựa người trước cửa cổng trường, nàng chột dạ, cắn môi dưới, cúi đầu thấp xuống, vì nàng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với Linh Lăng.
Linh Lăng cắn môi dưới, bĩu môi nói “này, cậu xem tớ là người vô hình”. Bước chân của nàng khẽ dừng lại, chẳng dám nhúc nhích. Linh Lăng bước lên phía trước, thở dài giọng nghẹn lại nói“tớ rất ghét cậu”.
Khóe mắt nàng bổng nhiên muốn rơi nước mắt, nhưng nàng khẽ khịt mũi, nuốt đi, bước đi tiếp. Linh lăng vẫn cứ lên tiếng “tớ vốn nghĩ sẽ rất ghét cậu, nhưng tớ không thể”
Nàng khẽ liếc trộm Linh Lăng, Linh Lăng cười nhạt “với tớ Hoàng Tử là tất cả, tớ chưa từng nghĩ sẽ chạm lấy được Hoàng Tử, Hoàng Tử chỉ là giấc mơ của tớ mà thôi, do tớ quá ảo tưởng, muốn mình là cô bé lọ lem”
Nói tới đây, Linh Lăng khẽ rơi nước mắt “tớ yêu Hoàng Tử hơn tất cả, nhưng….tớ cũng yêu cậu và Đồng Đồng, Chí Chung”
Nàng khẽ cụp đôi mắt xuống, chẳng muốn nghe tiếp, nàng cảm thấy rất đau khổ, mùi vị rất khó tả.
“cậu phải ráng trân trọng Hoàng Tử, biết chưa”. Nàng mở to mắt nhìn Linh Lăng, giọng ấp úng “cậu….vừa…nói…gì….?”.
Linh Lăng gạt đi giọt nước mắt động lại trên gò má, nhìn nàng nói “cậu phải biết quí trọng Hoàng Tử, tớ chính thức giao Hoàng Tử cho cậu, cậu phải yêu luôn phần của tớ”
Nàng không kìm chế được nước mắt, cùng xúc động, ôm lấy bóng dáng của Linh Lăng “oa..tớ xin lỗi, tớ……tớ……..”
Linh Lăng hất nàng ra, khẽ nói “xin lỗi, cậu có thể để tớ yên tĩnh một thời gian, tớ cần bình tĩnh, cậu yên tâm cậu với tớ mãi mãi là bạn thân”.
Linh Lăng chạy đi trong những giọt nước mắt, Linh Lăng biết, cô phải chấp nhận sự thật, trong mắt Hoàng Tử cô vẫn là người qua đường, chẳng thể là cô bé lọ lem trong mỗi giấc mơ được, cô phải thức tỉnh, cô phải biết Hoàng Tử cùng cô là hai thế giới khác, cô cũng không muốn làm tổn thương Thái Văn, vì Thái Văn là người Hoàng Tử chọn, là bạn thân của cô, cô sẽ chấp nhận, nhưng không ngờ lại đau lòng đến thế này.
Nàng ngồi xụp xuống, nàng đã cám ơn trời đất vì Linh Lăng nói câu đó, nàng cảm thấy nàng thua xa Linh Lăng, nàng chẳng dũng cảm đối mặt mọi chuyện như Linh Lăng, nàng cũng chẳng xứng đáng ở bên Dương Phàm, đối với nàng Dương Phàm cùng nàng căn bản là chẳng thể được, nhưng nàng vẫn yêu Dương Phàm, vì Dương Phàm mà chấp nhận mất đi bạn tốt, vì Dương Phàm đã thật sự lo lắng cho nàng những ngày qua.
Phải nàng chỉ giả bộ, chỉ la giả bộ quên hết mọi chuyện chỉ để mọi người chẳng lo lắng, và nàng thật sự sợ sẽ có ngày chứng kiến Dương Phàm cùng một người con gái mà chẳng phải là nàng cùng bước vào giáo đường, cùng sinh con đẻ cái, nghĩ đến cảnh đó, lòng nàng thắt lại, trái tim co rút lại, rất đau rất đau.
Nhưng nàng vẫn phải đứng dậy, vẫn phải đi trên con đường của nàng, liệu Dương Phàm có cùng nàng bước trên con đường này không, giấc mơ đó quá xa xôi, chi bằng quên đi. Trong một nhà hàng ba sao, cũng khá sang trọng và sạch sẽ, tiếng đàn piano trầm thấp, từng nốt nhạc được ngón tay thon dài tinh tế như được điêu khắc ra. Tiếng đàn của nàng khiến mọi người trong nhà hàng cũng trầm thấp theo nàng, nàng như đem tâm sự chuốc vào tiếng đàn, để tiếng đàn giải bày tâm tư của nàng.
Khi nàng kết thúc thì rất nhiều thực khách vỗ tay, người nàng cứng đơ, quên mất là mình đang ‘làm thêm’, ôi thật xấu hổ, nhanh chóng cuối chào rồi bước vào hậu trường.
“em tính đuổi khách của anh?”. Tiếng của quản lý khiến tim nàng nhảy dựng cả lên, ho khan “quản lý anh chẳng nhìn thấy phản ứng của mọi người?”
Anh quản lý nhìn nàng, giọng nói ai oán “ai da, thấy em không vui anh chỉ chọc em thôi mà, thế nào có tâm sự sao?”
Nàng khẽ thở dài, ngồi vào bàn trang điểm, tháo trang sức, nói “anh quản lý từ khi nào lại